Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (FULL)

Diệp Viễn chậm rãi gật đầu, nhìn về phía Côn Ngộ nói: "Tiền bối từng cứu mẫu thân của ta, có ơn lớn đối với ta. Nếu như ngài bằng lòng thì đương nhiên có thể ở lại bên cạnh ta. Nhưng mà đi hay ở vẫn là do tiền bối quyết định."

Côn Ngộ thở dài, nói: "Ta sẽ ở lại thế giới Tiên Lâm này."

Diệp Viễn gật đầu một cái, cũng không có ép ở lại.

...

Thế giới Tiên Lâm còn nhiều việc phải làm, Diệp Viễn trấn an đám người Phương Thiên xong, sau đó mới dẫn theo mấy người Lãnh Thu Linh ra khỏi thế giới này từ cửu khóa giới.

Bây giờ Diệp Viễn đã không còn phải lo lắng gì cho thế giới Tiên Lâm nữa.

Chỉ cần không phải là cường giả Thiên đế đi vào, hắn phất tay một cái là có thể trấn áp.

Đương nhiên, theo sự nâng cao cảnh giới của hắn, không bao lâu nữa thì ngay cả cường giả Thiên đế hắn cũng có thể trấn áp được mà thôi.

Cho nên bây giờ hắn cũng không lo lắng là sẽ có người nào tiến vào thế giới Tiên Lâm nữa.

Vẫn là con đường hẹp quanh co kia.

Nhớ lại khoảnh khắc thập tử nhất sinh khi ra ngoài năm đó, cảnh tượng được Lương Uyển Như cứu kia, Diệp Viễn có cảm giác như là đã trải qua cả một đời.

"Cũng không biết Uyển Như và Bàn Tử thế nào rồi?" Diệp Viễn cảm khái nói.

Sau đó Lương Uyển Như và Tạ Tĩnh Nghi đều đi đến khu vực quản lí của Vạn Bảo Thiên Đế dưới sự sắp xếp của Tiêu Phong.

Qua nhiều năm như vậy vẫn luôn bặt vô âm tín.

Hôm nay Diệp Viễn tức cảnh sinh tình, vô cùng nhớ bọn họ.

"Nếu đại ca đã nhớ họ thì cứ đi gặp một chút là được rồi." Bạch Quang cười nói.

Diệp Viễn gật đầu một cái, nói: "Mấy năm nay vẫn luôn bận rộn đi tìm kiếm mấy người các ngươi, ngược lại không có thời gian đi gặp bọn họ. Chờ tìm được Ly Nhi và Lục Nhi trở về, ta sẽ đi đến khu vực Vạn Bảo một chuyến

Nơi này cách Hoàng Thành Thiên Ưng không xa, Diệp Viễn dẫn theo mọi người rất nhanh đã liền trở về Hoàng Thành.

Năm đó rời khỏi Hoàng Thành Thiên Ưng đi tìm mấy người Bạch Quang, đi một chuyến là mấy trăm năm.

Trở lại trong thành, Diệp Viễn cũng thấy vô cùng xúc động.

Chỉ là lúc này trên tường thành Hoàng Thành Thiên Ưng cắm đầy cờ màu, con đường lớn được rải đầy lông vũ màu trắng, chạy dài đến tận bên ngoài thành.

Vô số cường giả đứng ngoài cửa thành, vô cùng long trọng.

"Đại nhân, chẳng lẽ là mấy người thành chủ biết ngài trở lại, cho nên cố ý tới đón tiếp ngài?" Ninh Thiên Bình cười nói.

Diệp Viễn cười cười, nói: "Nếu bọn họ có bản lĩnh biết trước này, thì ta cũng không cần đi xa ngàn dặm đến Cực Quang Hoàng Thành."

"Chậc chậc, nói cũng đúng, Không biết người nào lại có thể bày ra cảnh tượng phô trương lớn như vậy, đúng là làm cho người khác thấy khó chịu!" Ninh Thiên Bình nói.

Diệp Viễn chép miệng, cười nói: "Ngươi xem, không phải là đã tới rồi sao?"

Ninh Thiên Bình nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy một cái thần liễn lộng lẫy rơi xuống từ trên không trung.

Thần liễn kia vô cùng chói mắt, phía trên tỏa ra hơi thở chấn động lòng người, hẳn là một món Thiên Thần Huyền Bảo!

Thần liễn rơi xuống trên mặt đất, một dáng người trẻ tuổi chậm rãi đi ra.

Tả Thư Kiệt dẫn đầu, một đám cường giả Thiên Thần vội vàng quỳ xuống, cung kính hô: "Thần Tả Thư Kiệt, dẫn theo chúng Thiên Ưng bái kiến Tuần sát sứ đại nhân!"

Người trẻ tuổi kia bày ra vẻ mặt kiêu ngạo, trong ánh mắt lộ ra một tia khinh thường, hoàn toàn không có để ý tới đám người Tả Thư Kiệt, đi thẳng vào trong Hoàng Thành Thiên Ưng.

Tả Thư Kiệt đang muốn đứng dậy thì người trẻ tuổi kia nhướng mày, lạnh lùng nói: "Ta để cho các ngươi đứng dậy sao?"

Diệp Viễn chậm rãi gật đầu, nhìn về phía Côn Ngộ nói: "Tiền bối từng cứu mẫu thân của ta, có ơn lớn đối với ta. Nếu như ngài bằng lòng thì đương nhiên có thể ở lại bên cạnh ta. Nhưng mà đi hay ở vẫn là do tiền bối quyết định."

Côn Ngộ thở dài, nói: "Ta sẽ ở lại thế giới Tiên Lâm này."

Diệp Viễn gật đầu một cái, cũng không có ép ở lại.

...

Thế giới Tiên Lâm còn nhiều việc phải làm, Diệp Viễn trấn an đám người Phương Thiên xong, sau đó mới dẫn theo mấy người Lãnh Thu Linh ra khỏi thế giới này từ cửu khóa giới.

Bây giờ Diệp Viễn đã không còn phải lo lắng gì cho thế giới Tiên Lâm nữa.

Chỉ cần không phải là cường giả Thiên đế đi vào, hắn phất tay một cái là có thể trấn áp.

Đương nhiên, theo sự nâng cao cảnh giới của hắn, không bao lâu nữa thì ngay cả cường giả Thiên đế hắn cũng có thể trấn áp được mà thôi.

Cho nên bây giờ hắn cũng không lo lắng là sẽ có người nào tiến vào thế giới Tiên Lâm nữa.

Vẫn là con đường hẹp quanh co kia.

Nhớ lại khoảnh khắc thập tử nhất sinh khi ra ngoài năm đó, cảnh tượng được Lương Uyển Như cứu kia, Diệp Viễn có cảm giác như là đã trải qua cả một đời.

"Cũng không biết Uyển Như và Bàn Tử thế nào rồi?" Diệp Viễn cảm khái nói.

Sau đó Lương Uyển Như và Tạ Tĩnh Nghi đều đi đến khu vực quản lí của Vạn Bảo Thiên Đế dưới sự sắp xếp của Tiêu Phong.

Qua nhiều năm như vậy vẫn luôn bặt vô âm tín.

Hôm nay Diệp Viễn tức cảnh sinh tình, vô cùng nhớ bọn họ.

"Nếu đại ca đã nhớ họ thì cứ đi gặp một chút là được rồi." Bạch Quang cười nói.

Diệp Viễn gật đầu một cái, nói: "Mấy năm nay vẫn luôn bận rộn đi tìm kiếm mấy người các ngươi, ngược lại không có thời gian đi gặp bọn họ. Chờ tìm được Ly Nhi và Lục Nhi trở về, ta sẽ đi đến khu vực Vạn Bảo một chuyến

Nơi này cách Hoàng Thành Thiên Ưng không xa, Diệp Viễn dẫn theo mọi người rất nhanh đã liền trở về Hoàng Thành.

Năm đó rời khỏi Hoàng Thành Thiên Ưng đi tìm mấy người Bạch Quang, đi một chuyến là mấy trăm năm.

Trở lại trong thành, Diệp Viễn cũng thấy vô cùng xúc động.

Chỉ là lúc này trên tường thành Hoàng Thành Thiên Ưng cắm đầy cờ màu, con đường lớn được rải đầy lông vũ màu trắng, chạy dài đến tận bên ngoài thành.

Vô số cường giả đứng ngoài cửa thành, vô cùng long trọng.

"Đại nhân, chẳng lẽ là mấy người thành chủ biết ngài trở lại, cho nên cố ý tới đón tiếp ngài?" Ninh Thiên Bình cười nói.

Diệp Viễn cười cười, nói: "Nếu bọn họ có bản lĩnh biết trước này, thì ta cũng không cần đi xa ngàn dặm đến Cực Quang Hoàng Thành."

"Chậc chậc, nói cũng đúng, Không biết người nào lại có thể bày ra cảnh tượng phô trương lớn như vậy, đúng là làm cho người khác thấy khó chịu!" Ninh Thiên Bình nói.

Diệp Viễn chép miệng, cười nói: "Ngươi xem, không phải là đã tới rồi sao?"

Ninh Thiên Bình nhìn qua, quả nhiên nhìn thấy một cái thần liễn lộng lẫy rơi xuống từ trên không trung.

Thần liễn kia vô cùng chói mắt, phía trên tỏa ra hơi thở chấn động lòng người, hẳn là một món Thiên Thần Huyền Bảo!

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận