Gần như là nhấc lên sức lực toàn thân, Tả Thư Kiệt nói: “Thiên tôn đại nhân bớt giận, Diệp Viễn hắn… cũng không ở trong thành.”
Lông mày người trẻ tuổi cau lại nói: “Mặc kệ hắn ở đâu, bảo hắn tới gặp ta.”
Yêu cầu này có hơi làm khó.
Nhưng nào có cách gì?
Đừng nói là một toà Hoàngthành Thiên Ưng nho nhỏ, chính là đế đô Cửu Hứa ở trước mặt cường giả Thiên tôn cũng không chịu nổi một kích.
Lại là một trận im lặng.
Người trẻ tuổi dường như mất kiên nhẫn, thản nhiên nói: “Nếu thế thì các ngươi chết hết đi.”
Phát tay một cái, gió nổi mây vần, linh khí cuồn cuộn.
Cơn gió gào thét kia xẹt qua gương mặt Tả Thư Kiệt khiến hắn đau đớn.
“Ngừng tay.”
Đúng lúc này, một trận hoảng hốt trên hư không, một bóng hình hiện ra.
Đám người nhìn thấy bóng hình kia, sắc mặt đều thay đổi lớn.
“Đại nhân, ngài đi mau.” Ninh Thiên Bình quát ầm lên.
Diệp Viễn không đi, ánh mắt hắn đang đánh giá người trẻ tuổi trên cao nhìn xuống kia, xác nhận mình chưa từng gặp.
Nhưng cỗ sát khí kia trên người hắn ta thế nào cũng không che giấu được.
Hiển nhiên hắn ta cũng không có lòng tốt với Diệp Viễn.
“Ngươi tìm ta?” Diệp Viễn cau mày nói.
“Ngươi biết Nguyệt Mộng Ly chứ?” Người trẻ tuổi hỏi ngược lại.
Toàn thân Diệp Viễn chấn kinh, con ngươi đột nhiên co lại, trong giọng nói kèm theo sự run rẩy hỏi: “Ngươi biết Ly Nhi?”
Ầm!
Cũng không thấy người trẻ tuổi có hành động, thân thể Diệp Viễn như gặp phải sấm sét, hoá thành một đường kiếm sắc, ngã xuống đất.
“Ly Nhi, cũng là tên ngươi có thể gọi?” Ánh mắt người trẻ tuổi sắc bén, không vui nói.
Diệp Viễn điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, đã bị thương nặng.
Nơi này khác với thế giới Tiên Lâm, đới mặt cường giả Thiên tôn, hắn vốn không có sức đánh trả.
Cho dù đối phương đánh ra một chút sức mạnh thế giới, hắn cũng không ngăn cản nổi.
Nhưng trong lòng Diệp Viễn lúc này thì mừng rỡ một trận.
Mấy trăm năm nay, Ly Nhi bặt vô âm tín.
Bây giờ từ trong miệng người trẻ tuổi kia, ít ra Ly Nhi vẫn an toàn.
Thân hình khẽ động, Diệp Viễn lại lần nữa xuất hiện trước mặt người trẻ tuổi.
Tình trạng vết thương của hắn nhìn mà giật mình, nhưng quật cường đứng vững.
“Ngươi là ai? Ly Nhi nàng… Bây giờ ổn không?” Diệp Viễn cũng không quan tâm vết thương của mình, hắn chỉ muốn biết Ly Nhi bây giờ thế nào.
Lông mày người trẻ tuổi cau lại, sức mạnh thế giới lại lần nữa bộc phát.
Ầm!
Diệp Viễn lại lần nữa ngã ầm xuống đất.
“Ta đã nói ngươi không có tư cách gọi nàng là Ly Nhi! Nếu còn có lần sau thì ngươi chết chắc.” Giọng nói người trẻ tuổi trở nên lạnh lùng.
Vèo!
Thân hình Diệp Viễn lại lần nữa xuất hiện, chỉ là khí tức trên người hắn cực kỳ hỗn loạn, tràn đầy vết thương.
Lông mày người trẻ tuổi cau lại, hiển nhiên có hơi bất mãn với sự quật cường bền dẻo của Diệp Viễn.
Hai lần này của hắn ta không hề nương tay, đổi lại cường giả Thiên Thần Cảnh bình thường, đừng nói bay đến trước mặt mình, không chết cũng may rồi.
Gần như là nhấc lên sức lực toàn thân, Tả Thư Kiệt nói: “Thiên tôn đại nhân bớt giận, Diệp Viễn hắn… cũng không ở trong thành.”
Lông mày người trẻ tuổi cau lại nói: “Mặc kệ hắn ở đâu, bảo hắn tới gặp ta.”
Yêu cầu này có hơi làm khó.
Nhưng nào có cách gì?
Đừng nói là một toà Hoàngthành Thiên Ưng nho nhỏ, chính là đế đô Cửu Hứa ở trước mặt cường giả Thiên tôn cũng không chịu nổi một kích.
Lại là một trận im lặng.
Người trẻ tuổi dường như mất kiên nhẫn, thản nhiên nói: “Nếu thế thì các ngươi chết hết đi.”
Phát tay một cái, gió nổi mây vần, linh khí cuồn cuộn.
Cơn gió gào thét kia xẹt qua gương mặt Tả Thư Kiệt khiến hắn đau đớn.
“Ngừng tay.”
Đúng lúc này, một trận hoảng hốt trên hư không, một bóng hình hiện ra.
Đám người nhìn thấy bóng hình kia, sắc mặt đều thay đổi lớn.
“Đại nhân, ngài đi mau.” Ninh Thiên Bình quát ầm lên.
Diệp Viễn không đi, ánh mắt hắn đang đánh giá người trẻ tuổi trên cao nhìn xuống kia, xác nhận mình chưa từng gặp.
Nhưng cỗ sát khí kia trên người hắn ta thế nào cũng không che giấu được.
Hiển nhiên hắn ta cũng không có lòng tốt với Diệp Viễn.
“Ngươi tìm ta?” Diệp Viễn cau mày nói.
“Ngươi biết Nguyệt Mộng Ly chứ?” Người trẻ tuổi hỏi ngược lại.
Toàn thân Diệp Viễn chấn kinh, con ngươi đột nhiên co lại, trong giọng nói kèm theo sự run rẩy hỏi: “Ngươi biết Ly Nhi?”
Ầm!
Cũng không thấy người trẻ tuổi có hành động, thân thể Diệp Viễn như gặp phải sấm sét, hoá thành một đường kiếm sắc, ngã xuống đất.
“Ly Nhi, cũng là tên ngươi có thể gọi?” Ánh mắt người trẻ tuổi sắc bén, không vui nói.
Diệp Viễn điên cuồng phun ra một ngụm máu tươi, đã bị thương nặng.
Nơi này khác với thế giới Tiên Lâm, đới mặt cường giả Thiên tôn, hắn vốn không có sức đánh trả.
Cho dù đối phương đánh ra một chút sức mạnh thế giới, hắn cũng không ngăn cản nổi.
Nhưng trong lòng Diệp Viễn lúc này thì mừng rỡ một trận.
Mấy trăm năm nay, Ly Nhi bặt vô âm tín.
Bây giờ từ trong miệng người trẻ tuổi kia, ít ra Ly Nhi vẫn an toàn.
Thân hình khẽ động, Diệp Viễn lại lần nữa xuất hiện trước mặt người trẻ tuổi.
Tình trạng vết thương của hắn nhìn mà giật mình, nhưng quật cường đứng vững.
“Ngươi là ai? Ly Nhi nàng… Bây giờ ổn không?” Diệp Viễn cũng không quan tâm vết thương của mình, hắn chỉ muốn biết Ly Nhi bây giờ thế nào.
Lông mày người trẻ tuổi cau lại, sức mạnh thế giới lại lần nữa bộc phát.
Ầm!
Diệp Viễn lại lần nữa ngã ầm xuống đất.
“Ta đã nói ngươi không có tư cách gọi nàng là Ly Nhi! Nếu còn có lần sau thì ngươi chết chắc.” Giọng nói người trẻ tuổi trở nên lạnh lùng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!