Mặc dù đã mấy trăm năm không gặp, nhưng bọn họ cảm thấy thuật luyện dược của Diệp Viễn nhất định sẽ không bị thụt giảm.
Trong lúc nhất thời ánh mắt của tất cả mọi người ở Hoàng Thành Thiên Ưng đều trở nên kỳ quái.
Vù!
Một luồng ánh sáng màu xanh lục bay về phía Diệp Viễn, đó là một cái bình nhỏ chứa đẩy đan dược.
Khóe miệng Tiểu Đồng khẽ nhếch lên vẻ trào phúng, nhưng cũng không hề ngăn cản.
Choang!
Diệp Viễn vừa chỉ ngón tay ra, bình nhỏ màu xanh lục ầm một tiếng, lập tức vỡ nát trên không trung.
Đan dược ở bên trong cũng bị Diệp Viễn đánh thành những mẩu vụn, rồi tan biến trên bầu trời.
Thấy cảnh này, mọi người đều xuýt xoa.
Ngươi không muốn nhưng chúng ta muốn!
Cho dù là không cần cũng không nên trực tiếp hủy đi chứ?
Lâm Trường Thanh không có biểu hiện gì bất ngờ, chỉ cười lạnh châm biếm: “Tự tôn đáng thương à? Có được viên đan dược này, nói không chừng mười vạn năm sau ngươi vẫn có hy vọng được đứng trước mặt bản tôn. Nhưng mà ngươi lại phá hủy nó! Có điều như thế cũng tốt, người thông minh tự hiểu, từ nay về sau ngươi quên Mộng Ly sư muội đi!”
Lâm Trường Thanh chắp tay sau lưng, khinh thường tuyệt thế.
Hắn vốn đã cao ngạo!
Cường giả Thiên Tôn trẻ tuổi như vậy, ai dám nói hắn không thể bước vào Thiên đế cảnh giới?
Nhân vật như vậy mới mới thật sự là Thiên Kiêu của Thông Thiên Giới.
Diệp Viễn nhìn Lâm Trường Thanh, chậm rãi đưa ra hai ngón tay.
Lâm Trường Thanh sững sờ, Tiểu Đồng nhìn thấy động tác tay của Diệp Viễn cũng lộ ra vẻ nghi hoặc.
“Hai nghìn năm!”
Lâm Trường Thanh rất thông minh, sau khi ngây người hắn nhanh chóng hiểu ý của Diệp Viễn.
Diệp Viễn dừng một chút lại nói: “Trong hai nghìn năm ta sẽ đứng trước mặt ngươi để ngươi nhìn ta thật kỹ xem ta và Ly Nhi có phải người cùng một thế giới hay không!”
Câu nói này lập tức khiến tất cả mọi người trở nên yên lặng.
Đồng tử của Tiểu Đồng cũng đột nhiên co rút lại, hắn cảm thấy Diệp Viễn nói khoác hơi quá rồi!”
Bản thân hắn là cường giả Thiên Tôn, đương nhiên biết tu luyện được đến cường giả Thiên Tôn khó thế nào.
Hắn cũng không nghi ngờ Diệp Viễn có thể tu luyện được đến cường giả Thiên Tôn, nhưng mà hai nghìn năm, cái này đúng là quá khoác lác rồi.
“Ha ha ha..., đúng là nói mà không biết ngượng! Nếu ngươi đã có lòng tin như vậy, chúng ta giao ước hai nghìn năm, thế nào? Hai nghìn năm sau, ngươi và ta đấu một trận! Nếu ngươi thua thì phải rời khỏi Mộng Ly sư muội!” Lâm Trường Thanh cười lên điên cuồng.
Hắn nghe lời của Diệp Viễn nói, căn bản chính là thứ tự tôn nhàm chán của mấy kẻ yếu.
Trong hai nghìn năm tu luyện từ cảnh giới Chân Thần đến cảnh giới Thiên Tôn, loại chuyện này tuyệt đối không bao giờ có khả năng xảy ra!
Mặc dù hắn ta có thiên phú rất cao, lại có vô số đan dược linh vật, thì cũng phải mất đến năm nghìn năm mới có thể tu luyện được cảnh giới Thiên Tôn.
Mặc dù đã mấy trăm năm không gặp, nhưng bọn họ cảm thấy thuật luyện dược của Diệp Viễn nhất định sẽ không bị thụt giảm.
Trong lúc nhất thời ánh mắt của tất cả mọi người ở Hoàng Thành Thiên Ưng đều trở nên kỳ quái.
Vù!
Một luồng ánh sáng màu xanh lục bay về phía Diệp Viễn, đó là một cái bình nhỏ chứa đẩy đan dược.
Khóe miệng Tiểu Đồng khẽ nhếch lên vẻ trào phúng, nhưng cũng không hề ngăn cản.
Choang!
Diệp Viễn vừa chỉ ngón tay ra, bình nhỏ màu xanh lục ầm một tiếng, lập tức vỡ nát trên không trung.
Đan dược ở bên trong cũng bị Diệp Viễn đánh thành những mẩu vụn, rồi tan biến trên bầu trời.
Thấy cảnh này, mọi người đều xuýt xoa.
Ngươi không muốn nhưng chúng ta muốn!
Cho dù là không cần cũng không nên trực tiếp hủy đi chứ?
Lâm Trường Thanh không có biểu hiện gì bất ngờ, chỉ cười lạnh châm biếm: “Tự tôn đáng thương à? Có được viên đan dược này, nói không chừng mười vạn năm sau ngươi vẫn có hy vọng được đứng trước mặt bản tôn. Nhưng mà ngươi lại phá hủy nó! Có điều như thế cũng tốt, người thông minh tự hiểu, từ nay về sau ngươi quên Mộng Ly sư muội đi!”
Lâm Trường Thanh chắp tay sau lưng, khinh thường tuyệt thế.
Hắn vốn đã cao ngạo!
Cường giả Thiên Tôn trẻ tuổi như vậy, ai dám nói hắn không thể bước vào Thiên đế cảnh giới?
Nhân vật như vậy mới mới thật sự là Thiên Kiêu của Thông Thiên Giới.
Diệp Viễn nhìn Lâm Trường Thanh, chậm rãi đưa ra hai ngón tay.
Lâm Trường Thanh sững sờ, Tiểu Đồng nhìn thấy động tác tay của Diệp Viễn cũng lộ ra vẻ nghi hoặc.
“Hai nghìn năm!”
Lâm Trường Thanh rất thông minh, sau khi ngây người hắn nhanh chóng hiểu ý của Diệp Viễn.
Diệp Viễn dừng một chút lại nói: “Trong hai nghìn năm ta sẽ đứng trước mặt ngươi để ngươi nhìn ta thật kỹ xem ta và Ly Nhi có phải người cùng một thế giới hay không!”
Câu nói này lập tức khiến tất cả mọi người trở nên yên lặng.
Đồng tử của Tiểu Đồng cũng đột nhiên co rút lại, hắn cảm thấy Diệp Viễn nói khoác hơi quá rồi!”
Bản thân hắn là cường giả Thiên Tôn, đương nhiên biết tu luyện được đến cường giả Thiên Tôn khó thế nào.
Hắn cũng không nghi ngờ Diệp Viễn có thể tu luyện được đến cường giả Thiên Tôn, nhưng mà hai nghìn năm, cái này đúng là quá khoác lác rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!