Hắn Lam Trường Thanh vừa sinh ra đã là cảnh giới Chân Thần!
Nói về tư chất ai có thể so được với hắn?
Phải biết, vỏ giả của Thông Thiên Giới nhiều vô kể, nhưng hơn chín mươi phần trăm võ giả cả đời cũng không thể đạt đến cảnh giới Chân Thần!
Nhưng hắn vừa sinh ra đã đạt được cảnh giới như vậy.
Từ cảnh giới Chân Thần đến cảnh giới Thiên Tôn, nhìn thì có vẻ chỉ cách hai đại cảnh giới, nhưng khoảng cách của hai đại cảnh giới này như trời với đất vậy.
Nhiều người tự xưng là thiên tài cũng không có cách nào vượt qua được không thể vượt qua hai ngưỡng này càng đừng nói đến trong hai nghìn năm ngắn ngủi có thể đạt được.
Lời này không phải kiêu ngạo mà là ngu dốt!
Diệp Viễn nhìn Lâm Trường Thanh, lắc đầu nói: “Diệp Viễn ta không lấy nữ nhân của mình để đánh cược!”
Vẻ mặt Lâm Trường Thanh khinh bỉ vừa định chế nhạo, nhưng lại nghe Diệp Viễn nói: “Hai nghìn năm sau, ta và ngươi đấu một trận! Người thắng sống, kẻ thua cuộc… chết! Ngươi có dám hay không?”
Diệp Viễn nhìn Lâm Trường Thanh, ánh mắt vô cùng sắc bén.
Tất cả mọi người không khỏi hít một hơi lạnh, bọn họ không ngờ Diệp Viễn sẽ dứt khoát như vậy.
Ước hẹn cuộc chiến sinh tử, cái này cũng không có gì lạ.
Nhưng khoảng cách Diệp Viễn và Lâm Trường Thanh quá lớn, hai nghìn năm cũng chỉ là một cái chớp mắt là thôi, giao ước như vậy đối với Diệp Viễn mà nói thật sự là bị thua thiệt!”
Đây là một cuộc giao ước không có cơ hội chiến thắng nào cả!
Mi tâm Tiểu Đồng khẽ chau lại: “Tiểu tử, không cần kích động như thế!”
Diệp Viễn không để ý đến hắn ta, chỉ chăm chú quan sát Lâm Trường Thanh, lần nữa mở miệng nói: “Ngươi, dám hay không?”
“Ngươi có dám không!”
Xung quanh đều im lặng, chỉ có câu nói của Diệp Viễn vang vọng.
Lời tuyên bố như thế này thì có khác gì so với tự sát không?
“Ha ha ha...” Đột nhiên, Lâm Trường Thanh cười như điên.
Một lúc lâu sau, tiếng cười dần dần ngừng lại, Lâm Trường Thanh nói to: “Ta có dám hay không? Vậy ngươi nói xem ta dám không? Chỉ là thách thức của một loài giun dế thấp kém mà bổn tôn cũng không dám đồng ý thì còn muốn cầu đại đạo nào nữa chứ?”
Diệp Viễn gật đầu, một luồng hồn lực tràn ra.
“Nếu đã như thế, vậy thì chúng ta hãy lập khế ước thần hồn!”
Lâm Trường Thanh cười chế nhạo: “Sao thế, ngươi vẫn sợ bản tôn sẽ nuốt lời à?”
Diệp Viễn nhìn hắn, khẽ nói: “Ngươi không sợ ta sẽ thất hứa sao?”
Lâm Trường Thanh cau mày, lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Lẽ nào bổn tôn lại sợ ngươi à?”
Phía Lâm Trường Thanh cũng tỏa ra một luồng hồn lực.
Hai luồng hồn lực đổ vào nhau giữa không trung, một luồng hơi thở của Thiên Đạo hòa vào giữa hồn lực của hai người.
Trận cá cược hai nghìn năm mới có một này chính thức có tác dụng.
Nếu ai vi phạm khế ước thần hồn sẽ bị Thiên Đạo phản phệ, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
“Ôi, đúng là một loài giun dế ngu ngốc! Muốn thách thức bổn tôn thì trước tiên ngươi cũng nên nhận lấy Nhật Nguyệt Thanh Thiên Đan rồi hẵng nói, như vậy thì ít ra ngươi cũng có một tia hy vọng, còn bây giờ thì… ha ha…”
Hắn Lam Trường Thanh vừa sinh ra đã là cảnh giới Chân Thần!
Nói về tư chất ai có thể so được với hắn?
Phải biết, vỏ giả của Thông Thiên Giới nhiều vô kể, nhưng hơn chín mươi phần trăm võ giả cả đời cũng không thể đạt đến cảnh giới Chân Thần!
Nhưng hắn vừa sinh ra đã đạt được cảnh giới như vậy.
Từ cảnh giới Chân Thần đến cảnh giới Thiên Tôn, nhìn thì có vẻ chỉ cách hai đại cảnh giới, nhưng khoảng cách của hai đại cảnh giới này như trời với đất vậy.
Nhiều người tự xưng là thiên tài cũng không có cách nào vượt qua được không thể vượt qua hai ngưỡng này càng đừng nói đến trong hai nghìn năm ngắn ngủi có thể đạt được.
Lời này không phải kiêu ngạo mà là ngu dốt!
Diệp Viễn nhìn Lâm Trường Thanh, lắc đầu nói: “Diệp Viễn ta không lấy nữ nhân của mình để đánh cược!”
Vẻ mặt Lâm Trường Thanh khinh bỉ vừa định chế nhạo, nhưng lại nghe Diệp Viễn nói: “Hai nghìn năm sau, ta và ngươi đấu một trận! Người thắng sống, kẻ thua cuộc… chết! Ngươi có dám hay không?”
Diệp Viễn nhìn Lâm Trường Thanh, ánh mắt vô cùng sắc bén.
Tất cả mọi người không khỏi hít một hơi lạnh, bọn họ không ngờ Diệp Viễn sẽ dứt khoát như vậy.
Ước hẹn cuộc chiến sinh tử, cái này cũng không có gì lạ.
Nhưng khoảng cách Diệp Viễn và Lâm Trường Thanh quá lớn, hai nghìn năm cũng chỉ là một cái chớp mắt là thôi, giao ước như vậy đối với Diệp Viễn mà nói thật sự là bị thua thiệt!”
Đây là một cuộc giao ước không có cơ hội chiến thắng nào cả!
Mi tâm Tiểu Đồng khẽ chau lại: “Tiểu tử, không cần kích động như thế!”
Diệp Viễn không để ý đến hắn ta, chỉ chăm chú quan sát Lâm Trường Thanh, lần nữa mở miệng nói: “Ngươi, dám hay không?”
“Ngươi có dám không!”
Xung quanh đều im lặng, chỉ có câu nói của Diệp Viễn vang vọng.
Lời tuyên bố như thế này thì có khác gì so với tự sát không?
“Ha ha ha...” Đột nhiên, Lâm Trường Thanh cười như điên.
Một lúc lâu sau, tiếng cười dần dần ngừng lại, Lâm Trường Thanh nói to: “Ta có dám hay không? Vậy ngươi nói xem ta dám không? Chỉ là thách thức của một loài giun dế thấp kém mà bổn tôn cũng không dám đồng ý thì còn muốn cầu đại đạo nào nữa chứ?”
Diệp Viễn gật đầu, một luồng hồn lực tràn ra.
“Nếu đã như thế, vậy thì chúng ta hãy lập khế ước thần hồn!”
Lâm Trường Thanh cười chế nhạo: “Sao thế, ngươi vẫn sợ bản tôn sẽ nuốt lời à?”
Diệp Viễn nhìn hắn, khẽ nói: “Ngươi không sợ ta sẽ thất hứa sao?”
Lâm Trường Thanh cau mày, lạnh lùng “hừ” một tiếng: “Lẽ nào bổn tôn lại sợ ngươi à?”
Phía Lâm Trường Thanh cũng tỏa ra một luồng hồn lực.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!