Phủ thành chủ muốn giết Diệp Viễn, nhưng bọn họ không tìm được.
Học viện Không Minh muốn tìm Diệp Viễn hòa giải, đáng tiếc bọn họ cũng không tìm được Diệp Viễn.
Thời gian ba ngày, vội trôi qua.
Công khai xử tử Giang Ngọc Đường, đã thông qua Phủ Thành Chủ chiêu cáo toàn thành.
Lần nữa nhìn thấy ánh mặt trời, Giang Ngọc Đường cảm thấy có chút chói mắt.
Lão ta vốn cho rằng mình cứ như vậy chết không rõ ràng trong đại lao, nhưng không ngờ rằng vì giết mình, Thành Chủ phủ tạo ra thanh thế lớn như vậy.
Đột nhiên, một đám đông đi tới phía trước.
Nhìn thấy người đứng đầu, Giang Ngọc Đường cả người khẽ run lên.
Chính là hắn ta đã hãm hại mình, mới khiến mình bị giam trong tù.
Dư Kình Tùng đi tới trước mặt Giang Ngọc Đường, đắc ý cười nói: "Giang Ngọc Đường, có phải ngươi cảm thấy rất kỳ quái hay không, vì sao giết một tuần sát sứ nhỏ như ngươi, lại phải làm to chuyện như vậy?"
Giang Ngọc Đường tâm sớm đã như tro tàn, đối với lão ta mà nói tại sao chết, cũng không có khác biệt.
Điều duy nhất lão ta lo lắng là con gái mình.
Ở Đế đô Cửu Hứa lăn lộn lâu như vậy, Giang Ngọc Đường chắc chắn hiểu được tình cảnh của mình.
Hắn, chẳng qua chỉ là nạn nhân của cuộc đấu tranh cấp cao mà thôi.
Ai sẽ để ý đến sự sống chết của một tuần sát sứ nhỏ bé chứ?
Giang Ngọc Đường hít sâu một hơi, nhìn về phía Dư Kình Tùng thở phào nhẹ nhõm nói: "Dư công tử, Giang Ngọc Đường chỉ là một nhân vật nhỏ, chết không đáng tiếc. Chỉ là, ta hy vọng ngươi không làm khó nữ nhi của ta.”
"Ha ha ha..." Dư Kình Tùng nghe vậy cười to, nói: "Ta làm sao nỡ làm khó Hải Đường đây, nhạc phụ đại nhân của ta!"
Giang Ngọc Đường cả người chấn động, kinh nộ không thôi nhìn về phía Dư Kình Tùng, nói: "Ngươi... Ngươi làm gì nàng ta rồi?"
Dư Kình Tùng cười như không cười nhìn về phía Giang Ngọc Đường, nói: "Ta có thể làm gì nàng ta sao? Nàng ta đến cầu xin ta thả ngươi ra ngoài, ngươi nói, đồ ăn đưa đến miệng, ta cũng không thể nhổ ra được chứ? Chậc chậc, không thể tưởng tượng được một hán tử cứng rắn như ngươi, nữ nhi lại làm như vậy thật khiến cho người ta mất hồn, thật sự là rất hấp dẫn!"
Giang Ngọc Đường tức giận đến nổi cả người đều run rẩy, giận dữ quát: "Ngươi... Súc sinh! Súc sinh!"
Giang Ngọc Đường nhe răng, gào thét với Dư Kình Tùng, hai hàng nước mắt lại theo khóe mắt chảy xuống.
Nội tâm của lão ta lúc này đã hoàn toàn sụp đổ.
Dư Kình Tùng lại cười rất vui vẻ, vỗ vỗ bả vai Giang Ngọc Đường, nói: "Đừng nóng vội, ta còn có một tin tốt cho ngươi biết! Có người, đến cứu ngươi rồi!"
Lúc này Giang Ngọc Đường căn bản không nghe thấy lời của Dư Kình Tùng, đầu óc lão ta đều là hình ảnh nữ nhi bị vũ nhục, trong lòng cực kỳ uất hận, cũng cực kỳ đau đớn.
"Diệp Viễn, ngươi có biết không?" Thấy Giang Ngọc Đường không có phản ứng, Dư Kình Tùng cười nói.
Nghe được cái tên này, cả người Giang Ngọc Đường chấn động, ánh mắt rốt cục khôi phục thanh minh, vẻ mặt không dám tin nhìn về phía Dư Kình Tùng.
"Ngươi... ngươi nói, Diệp Viễn hắn đã trở lại rồi sao?"
Dư Kình Tùng gật đầu nói: "Hắn chẳng những trở về, còn cứu con gái ngươi từ Tiêu Dao Lâm, có phải rất ngạc nhiên không?"
"Tiêu... Tiêu Dao Lâm? Làm sao có thể chứ?" Đồng tử Giang Ngọc Đường co rụt lại, trong nháy mắt nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Nhưng nghe tin nữ nhi được cứu, trong lòng Giang Ngọc Đường cũng thoải mái hơn.
Nhưng rất nhanh, sắc mặt lão ta liền biến đổi, phẫn nộ nhìn về phía Dư Kình Tùng, nghiến răng nghiến lợi.
“Ngươi…ngươi công khai xử tử ta là để dụ Diệp Viễn ra? ’’ Giang Ngọc Đương tức giận hét to.
Vẻ mặt Dư Kình Tùng rất hài lòng, vui vẻ cười nói: “Hóa ra ngươi cũng không đần độn lắm, nhanh vậy mà đã hiểu rõ rồi. Hôm nay Phủ Thành chủ đã sắp xếp ba cao thủ đạt cảnh giới Chân Thần mai phục xung quanh pháp trường. Chỉ cần hắn ta vừa xuất hiện, ba đại cường giả Chân Thần sẽ ra tay ngay! Ngươi đoán xem kết cục của hắn ta là gì? Ha ha ha…’’
Phủ thành chủ muốn giết Diệp Viễn, nhưng bọn họ không tìm được.
Học viện Không Minh muốn tìm Diệp Viễn hòa giải, đáng tiếc bọn họ cũng không tìm được Diệp Viễn.
Thời gian ba ngày, vội trôi qua.
Công khai xử tử Giang Ngọc Đường, đã thông qua Phủ Thành Chủ chiêu cáo toàn thành.
Lần nữa nhìn thấy ánh mặt trời, Giang Ngọc Đường cảm thấy có chút chói mắt.
Lão ta vốn cho rằng mình cứ như vậy chết không rõ ràng trong đại lao, nhưng không ngờ rằng vì giết mình, Thành Chủ phủ tạo ra thanh thế lớn như vậy.
Đột nhiên, một đám đông đi tới phía trước.
Nhìn thấy người đứng đầu, Giang Ngọc Đường cả người khẽ run lên.
Chính là hắn ta đã hãm hại mình, mới khiến mình bị giam trong tù.
Dư Kình Tùng đi tới trước mặt Giang Ngọc Đường, đắc ý cười nói: "Giang Ngọc Đường, có phải ngươi cảm thấy rất kỳ quái hay không, vì sao giết một tuần sát sứ nhỏ như ngươi, lại phải làm to chuyện như vậy?"
Giang Ngọc Đường tâm sớm đã như tro tàn, đối với lão ta mà nói tại sao chết, cũng không có khác biệt.
Điều duy nhất lão ta lo lắng là con gái mình.
Ở Đế đô Cửu Hứa lăn lộn lâu như vậy, Giang Ngọc Đường chắc chắn hiểu được tình cảnh của mình.
Hắn, chẳng qua chỉ là nạn nhân của cuộc đấu tranh cấp cao mà thôi.
Ai sẽ để ý đến sự sống chết của một tuần sát sứ nhỏ bé chứ?
Giang Ngọc Đường hít sâu một hơi, nhìn về phía Dư Kình Tùng thở phào nhẹ nhõm nói: "Dư công tử, Giang Ngọc Đường chỉ là một nhân vật nhỏ, chết không đáng tiếc. Chỉ là, ta hy vọng ngươi không làm khó nữ nhi của ta.”
"Ha ha ha..." Dư Kình Tùng nghe vậy cười to, nói: "Ta làm sao nỡ làm khó Hải Đường đây, nhạc phụ đại nhân của ta!"
Giang Ngọc Đường cả người chấn động, kinh nộ không thôi nhìn về phía Dư Kình Tùng, nói: "Ngươi... Ngươi làm gì nàng ta rồi?"
Dư Kình Tùng cười như không cười nhìn về phía Giang Ngọc Đường, nói: "Ta có thể làm gì nàng ta sao? Nàng ta đến cầu xin ta thả ngươi ra ngoài, ngươi nói, đồ ăn đưa đến miệng, ta cũng không thể nhổ ra được chứ? Chậc chậc, không thể tưởng tượng được một hán tử cứng rắn như ngươi, nữ nhi lại làm như vậy thật khiến cho người ta mất hồn, thật sự là rất hấp dẫn!"
Giang Ngọc Đường tức giận đến nổi cả người đều run rẩy, giận dữ quát: "Ngươi... Súc sinh! Súc sinh!"
Giang Ngọc Đường nhe răng, gào thét với Dư Kình Tùng, hai hàng nước mắt lại theo khóe mắt chảy xuống.
Nội tâm của lão ta lúc này đã hoàn toàn sụp đổ.
Dư Kình Tùng lại cười rất vui vẻ, vỗ vỗ bả vai Giang Ngọc Đường, nói: "Đừng nóng vội, ta còn có một tin tốt cho ngươi biết! Có người, đến cứu ngươi rồi!"
Lúc này Giang Ngọc Đường căn bản không nghe thấy lời của Dư Kình Tùng, đầu óc lão ta đều là hình ảnh nữ nhi bị vũ nhục, trong lòng cực kỳ uất hận, cũng cực kỳ đau đớn.
"Diệp Viễn, ngươi có biết không?" Thấy Giang Ngọc Đường không có phản ứng, Dư Kình Tùng cười nói.
Nghe được cái tên này, cả người Giang Ngọc Đường chấn động, ánh mắt rốt cục khôi phục thanh minh, vẻ mặt không dám tin nhìn về phía Dư Kình Tùng.
"Ngươi... ngươi nói, Diệp Viễn hắn đã trở lại rồi sao?"
Dư Kình Tùng gật đầu nói: "Hắn chẳng những trở về, còn cứu con gái ngươi từ Tiêu Dao Lâm, có phải rất ngạc nhiên không?"
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!