Cường giả Chân Thần của phủ thành chủ vội vàng xuất thủ, đón lấy Dư Kình Tùng.
Cuối cùng cũng có thể thoát khỏi tay của Diệp Viễn, Dư Kình Tùng chỉ vào Diệp Viễn giận dữ hét lên: “Phụ thân, giết hắn đi! Giết hắn!”
Ầm!
Dư Văn Phong trực tiếp vỗ tới một chưởng, năng lượng kinh khủng lan toả nghiền ép về phía Diệp Viễn.
“Giang huynh, theo ta!”
Diệp Viễn túm lấy cổ áo của Giang Ngọc Đường sắc mặt đang trắng bệch, thân hình khẽ động, biến mất ngay tại chỗ.
Một chưởng khủng bố của Dư Văn Phong trực tiếp rơi vào khoảng không.
“Không gian na di!” Một đám cường giả kinh ngạc hô to.
Bọn họ cũng biết Không gian pháp tắc của Diệp Viễn tương đối lợi hại nhưng lại không biết đã đạt đến trình độ này.
“Thảo nào! Chẳng trách hắn lại ung dung giết Tiêu Dao Lâm, hoá ra là đã lĩnh ngộ Không gian pháp tắc đến tầng bốn!”
“Đâu chỉ như vậy! Hắn đã dung hợp Kiếm đạo pháp tắc và Không gian pháp tắc, thiên phú bậc này thật là đáng sợ!”
“Đây chính là sức mạnh của hắn, thì ra hắn đã đứng ở vị trí bất bại lâu rồi!”
…
Trong tràng âÂm thanh sợ hãi, thân hình của Diệp Viễn hiện ra lần thứ hai.
Nơi hắn ta đứng vừa vặn ở ngoài vòng vây của tam đại cường giả.
Sau lần điều chỉnh trước đó, thật ra Diệp Viễn đã tính toán từ sớm rồi.
Một khi ba người này phát động công kích, hắn ta có thể dịch chuyển không gian để rời đi, né tránh công kích của ba người.
Bằng không, sao hắn ta dám đưa chính mình vào địa thế nguy hiểm?
Vì lẽ đó Diệp Viễn đã tránh được đòn công kích đầu tiên của Dư Văn Phong.
Cách tam đại cường giả một khoảng khá xa, Diệp Viễn ngạo nghễ đứng đó khiến cho bọn họ có một loại cảm giác cực kỳ hoảng hốt.
Rõ ràng Diệp Viễn chỉ là một Thiên Thần tầng năm bình thường, thế nhưng về mặt khí thế thì lại không hề thua kém tam đại cường giả Chân Thần.
Diệp Viễn nhìn Dư Văn Phong nói với vẻ lạnh nhạt: “Bây giờ ngươi đã nhìn thấy sức mạnh của ta rồi chứ?”
Dư Văn Phong hừ lạnh một tiếng, nói: “Thì tính sao? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi dịch chuyển không gian là bổn tọa không có biện pháp bắt ngươi?”
Diệp Viễn bình tĩnh nói: “Ta biết tốc độ của cường giả Chân Thần rất nhanh, có thể nhanh bằng không gian Na di. Nhưng nếu như ta không tự tin vào tốc độ của mình, ngươi nghĩ ta dám đứng ở chỗ này nói chuyện tào lao với ngươi sao? Không tin thì ngươi có thể thử lại một lần nữa.”
Một thoáng vừa rồi, Dư Văn Phong không xuất toàn lực, Diệp Viễn cũng không.
Hiện tại, cảnh giới của Diệp Viễn rất sâu, cảm ngộ không gian pháp tắc cũng dần dần thâm hậu, bản lĩnh dịch chuyển không gian từ lâu đã là xưa không bằng nay.
Ngay cả khi đối mặt với cường giả Chân Thần, hắn ta cũng có khả năng chạy thoát.
Chỉ cần rời khỏi thế giới chi lực của bọn họ, thiên hạ to lớn, mặc hắn ta ngao du.
Đương nhiên, nếu như thi triển không gian chưa đủ, một khi rơi vào phạm vi thế giới của cường giả Chân Thần, vậy thì hắn ta sẽ gặp nguy hiểm.
Vì thế, hắn ta mới bắt Dư Kình Tùng làm con tin, thối lui ra ngoài thành để né tránh phạm vi thế giới của bọn họ.
Hết thảy những chuyện này đã nằm trong tính toán của hắn ta từ lâu.
Nếu không trù tính đường lui cho mình, sao hắn ta dám xông vào Đế đô Cửu Hứa một thân một mình cứu Giang Ngọc Đường đây?
Cường giả Chân Thần của phủ thành chủ vội vàng xuất thủ, đón lấy Dư Kình Tùng.
Cuối cùng cũng có thể thoát khỏi tay của Diệp Viễn, Dư Kình Tùng chỉ vào Diệp Viễn giận dữ hét lên: “Phụ thân, giết hắn đi! Giết hắn!”
Ầm!
Dư Văn Phong trực tiếp vỗ tới một chưởng, năng lượng kinh khủng lan toả nghiền ép về phía Diệp Viễn.
“Giang huynh, theo ta!”
Diệp Viễn túm lấy cổ áo của Giang Ngọc Đường sắc mặt đang trắng bệch, thân hình khẽ động, biến mất ngay tại chỗ.
Một chưởng khủng bố của Dư Văn Phong trực tiếp rơi vào khoảng không.
“Không gian na di!” Một đám cường giả kinh ngạc hô to.
Bọn họ cũng biết Không gian pháp tắc của Diệp Viễn tương đối lợi hại nhưng lại không biết đã đạt đến trình độ này.
“Thảo nào! Chẳng trách hắn lại ung dung giết Tiêu Dao Lâm, hoá ra là đã lĩnh ngộ Không gian pháp tắc đến tầng bốn!”
“Đâu chỉ như vậy! Hắn đã dung hợp Kiếm đạo pháp tắc và Không gian pháp tắc, thiên phú bậc này thật là đáng sợ!”
“Đây chính là sức mạnh của hắn, thì ra hắn đã đứng ở vị trí bất bại lâu rồi!”
…
Trong tràng âÂm thanh sợ hãi, thân hình của Diệp Viễn hiện ra lần thứ hai.
Nơi hắn ta đứng vừa vặn ở ngoài vòng vây của tam đại cường giả.
Sau lần điều chỉnh trước đó, thật ra Diệp Viễn đã tính toán từ sớm rồi.
Một khi ba người này phát động công kích, hắn ta có thể dịch chuyển không gian để rời đi, né tránh công kích của ba người.
Bằng không, sao hắn ta dám đưa chính mình vào địa thế nguy hiểm?
Vì lẽ đó Diệp Viễn đã tránh được đòn công kích đầu tiên của Dư Văn Phong.
Cách tam đại cường giả một khoảng khá xa, Diệp Viễn ngạo nghễ đứng đó khiến cho bọn họ có một loại cảm giác cực kỳ hoảng hốt.
Rõ ràng Diệp Viễn chỉ là một Thiên Thần tầng năm bình thường, thế nhưng về mặt khí thế thì lại không hề thua kém tam đại cường giả Chân Thần.
Diệp Viễn nhìn Dư Văn Phong nói với vẻ lạnh nhạt: “Bây giờ ngươi đã nhìn thấy sức mạnh của ta rồi chứ?”
Dư Văn Phong hừ lạnh một tiếng, nói: “Thì tính sao? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi dịch chuyển không gian là bổn tọa không có biện pháp bắt ngươi?”
Diệp Viễn bình tĩnh nói: “Ta biết tốc độ của cường giả Chân Thần rất nhanh, có thể nhanh bằng không gian Na di. Nhưng nếu như ta không tự tin vào tốc độ của mình, ngươi nghĩ ta dám đứng ở chỗ này nói chuyện tào lao với ngươi sao? Không tin thì ngươi có thể thử lại một lần nữa.”
Một thoáng vừa rồi, Dư Văn Phong không xuất toàn lực, Diệp Viễn cũng không.
Hiện tại, cảnh giới của Diệp Viễn rất sâu, cảm ngộ không gian pháp tắc cũng dần dần thâm hậu, bản lĩnh dịch chuyển không gian từ lâu đã là xưa không bằng nay.
Ngay cả khi đối mặt với cường giả Chân Thần, hắn ta cũng có khả năng chạy thoát.
Chỉ cần rời khỏi thế giới chi lực của bọn họ, thiên hạ to lớn, mặc hắn ta ngao du.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!