Đương nhiên không phải là bọn họ nghĩ Diệp Viễn không đủ tư cách, chỉ là đồ đệ mà lại có cảnh giới cao hơn sư tôn, điều này quả thật có chút khác thường.
Hơn nữa, Bạch Thần này cũng còn quá trẻ, thế mà tu vi đã đạt đến Thiên Thần tầng chín đỉnh phong.
“Chậc chậc, đại nhân đúng là đại nhân, thu một đồ đệ mà cũng trâu như vậy!” Ninh Thiên Bình cảm khái.
“Ngươi theo đại nhân lâu như vậy, đã từng nhìn thấy đại nhân thu đồ đệ bao giờ chưa?” Tả Thư Kiệt hỏi.
Ninh Thiên Bình lắc đầu trả lời: “Chưa từng nhìn thấy.”
Đôi mắt của Tả Thư Kiệt co rút, hắn kinh ngạc nói: “Vậy chẳng phải là nói trước khi đến Thiên Ưng đại nhân đã thu nhận tên đồ đệ này rồi sao? Người này cũng quá nghịch thiên rồi!”
Niên kỷ của Bạch Thần còn nhỏ hơn Diệp Viễn, làm sao tốc độ tu luyện lại có thể kinh khủng như vậy được?
“Ha ha, mau đứng lên đi! Không ngờ ngươi đã luyện hóa đạo quả đến Thiên Thần tầng chín đỉnh phong rồi, cảnh giới hiện tại vậy mà lại ở trên ta!” Diệp Viễn hiếm khi thoải mái cười to nói.
Có thể nói Bạch Thần là người hắn ta nhìn mà lớn lên.
Hôm nay hắn có thể đạt được thành tựu như vậy, đương nhiên Diệp Viễn rất vui mừng.
Mặc dù Thiên Thần tầng chín không được tính là đại nhân vật nhưng rốt cuộc cũng là cường giả một phương.
Ninh Thiên Bình và Tả Thư Kiệt nghe xong lời này thì bừng tỉnh ngộ, hoá ra Bạch Thần là luyện hóa đạo quả Thiên Thần cho nên mới nhanh như vậy.
Bạch Thần ngượng ngùng nói: “Sư tôn đừng giễu cợt ta, tốc độ tu luyện của sư tôn mới có thể nói là kinh khủng. Chưa đến một ngàn năm mà sư tôn đã tu luyện từ Huyền Cảnh cho đến cảnh giới hiện tại, trên đời vô cùng hiếm thấy! Hơn nữa, sư tôn còn rất có tiềm lực, mà ta thì lại không có khả năng đột phá!”
Nói đến đây, trong mắt Bạch Thần loé lên một tia thất lạc.
Đối với hắn của trước kia, Thiên Thần Cảnh là một tồn tại cao không thể với tới, đó là cảnh giới mà cả đời này hắn cũng không có khả năng đạt được.
Thế nhưng hôm qua hắn lại là người đứng đầu Thiên Lộc, trở thành cường giả Thiên Thần tầng chín, nhãn giới đã không giống bình thường.
Trong Thông Thiên Giới còn có một dạng thiên địa khác!
Lúc trước Diệp Viễn cũng đã cảnh cáo hắn, nhưng mà khi đó một mặt là hình thức vội vàng, còn mặt khác là hắn tự nhận không thể đạt đến cảnh giới như bây giờ.
Mà hiện tại, khi hắn hoàn toàn luyện hóa đạo quả xong, hắn lại cảm thấy có chút mất mác.
Là hắn tự chọn con đường này, hắn không hối hận, tuy rằng trong lòng khó tránh thất lạc.
Nhất là khi gặp được Diệp Viễn, loại cảm giác này càng trở nên mãnh liệt.
Thấy dáng vẻ của Bạch Thần, Diệp Viễn cũng thổn thức một hồi.
Ở trên thế giới Thiên Lộc, thiên tư của hắn không tệ, thế nhưng với tư chất của hắn thì rất khó đột phá Thiên Thần Cảnh.
Luyện hóa đạo quả thật sự là một lựa chọn rất tốt.
Tuy nhiên, dục vọng của con người sẽ không ngừng bành trướng, ai có thể cam tâm cả đời không thể tiến bộ được chứ?
Huống hồ, Bạch Thần còn trẻ tuổi như vậy.
Ý niệm này vừa động, bỗng nhiên trong đầu của Diệp Viễn bắt đầu điên cuồng tìm cách.
Người luyện hóa đạo quả thật sự không có hy vọng lên cấp nữa sao?
Hay là, hay là mình có thể phát minh ra một loại đan dược có thể giúp người luyện hóa đạo quả tiến cấp?
Một khi suy nghĩ này nảy sinh thì cũng sẽ không có cách nào ngăn chặn.
“Bạch Thần, trời không tuyệt đường người! Nói không chừng vẫn còn có cách. Lần này ngươi tới tìm ta, có tính toán gì sao?” Diệp Viễn cười nói.
Bạch Thần cho rằng Diệp Viễn chỉ đang miễn cưỡng mỉm cười để an ủi hắn.
Đương nhiên không phải là bọn họ nghĩ Diệp Viễn không đủ tư cách, chỉ là đồ đệ mà lại có cảnh giới cao hơn sư tôn, điều này quả thật có chút khác thường.
Hơn nữa, Bạch Thần này cũng còn quá trẻ, thế mà tu vi đã đạt đến Thiên Thần tầng chín đỉnh phong.
“Chậc chậc, đại nhân đúng là đại nhân, thu một đồ đệ mà cũng trâu như vậy!” Ninh Thiên Bình cảm khái.
“Ngươi theo đại nhân lâu như vậy, đã từng nhìn thấy đại nhân thu đồ đệ bao giờ chưa?” Tả Thư Kiệt hỏi.
Ninh Thiên Bình lắc đầu trả lời: “Chưa từng nhìn thấy.”
Đôi mắt của Tả Thư Kiệt co rút, hắn kinh ngạc nói: “Vậy chẳng phải là nói trước khi đến Thiên Ưng đại nhân đã thu nhận tên đồ đệ này rồi sao? Người này cũng quá nghịch thiên rồi!”
Niên kỷ của Bạch Thần còn nhỏ hơn Diệp Viễn, làm sao tốc độ tu luyện lại có thể kinh khủng như vậy được?
“Ha ha, mau đứng lên đi! Không ngờ ngươi đã luyện hóa đạo quả đến Thiên Thần tầng chín đỉnh phong rồi, cảnh giới hiện tại vậy mà lại ở trên ta!” Diệp Viễn hiếm khi thoải mái cười to nói.
Có thể nói Bạch Thần là người hắn ta nhìn mà lớn lên.
Hôm nay hắn có thể đạt được thành tựu như vậy, đương nhiên Diệp Viễn rất vui mừng.
Mặc dù Thiên Thần tầng chín không được tính là đại nhân vật nhưng rốt cuộc cũng là cường giả một phương.
Ninh Thiên Bình và Tả Thư Kiệt nghe xong lời này thì bừng tỉnh ngộ, hoá ra Bạch Thần là luyện hóa đạo quả Thiên Thần cho nên mới nhanh như vậy.
Bạch Thần ngượng ngùng nói: “Sư tôn đừng giễu cợt ta, tốc độ tu luyện của sư tôn mới có thể nói là kinh khủng. Chưa đến một ngàn năm mà sư tôn đã tu luyện từ Huyền Cảnh cho đến cảnh giới hiện tại, trên đời vô cùng hiếm thấy! Hơn nữa, sư tôn còn rất có tiềm lực, mà ta thì lại không có khả năng đột phá!”
Nói đến đây, trong mắt Bạch Thần loé lên một tia thất lạc.
Đối với hắn của trước kia, Thiên Thần Cảnh là một tồn tại cao không thể với tới, đó là cảnh giới mà cả đời này hắn cũng không có khả năng đạt được.
Thế nhưng hôm qua hắn lại là người đứng đầu Thiên Lộc, trở thành cường giả Thiên Thần tầng chín, nhãn giới đã không giống bình thường.
Trong Thông Thiên Giới còn có một dạng thiên địa khác!
Lúc trước Diệp Viễn cũng đã cảnh cáo hắn, nhưng mà khi đó một mặt là hình thức vội vàng, còn mặt khác là hắn tự nhận không thể đạt đến cảnh giới như bây giờ.
Mà hiện tại, khi hắn hoàn toàn luyện hóa đạo quả xong, hắn lại cảm thấy có chút mất mác.
Là hắn tự chọn con đường này, hắn không hối hận, tuy rằng trong lòng khó tránh thất lạc.
Nhất là khi gặp được Diệp Viễn, loại cảm giác này càng trở nên mãnh liệt.
Thấy dáng vẻ của Bạch Thần, Diệp Viễn cũng thổn thức một hồi.
Ở trên thế giới Thiên Lộc, thiên tư của hắn không tệ, thế nhưng với tư chất của hắn thì rất khó đột phá Thiên Thần Cảnh.
Luyện hóa đạo quả thật sự là một lựa chọn rất tốt.
Tuy nhiên, dục vọng của con người sẽ không ngừng bành trướng, ai có thể cam tâm cả đời không thể tiến bộ được chứ?
Huống hồ, Bạch Thần còn trẻ tuổi như vậy.
Ý niệm này vừa động, bỗng nhiên trong đầu của Diệp Viễn bắt đầu điên cuồng tìm cách.
Người luyện hóa đạo quả thật sự không có hy vọng lên cấp nữa sao?
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!