Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (FULL)

 

 

Lúc Bạch Thần luyện hóa đạo quả thì cũng phát hiện mình không thể nào cảm ngộ thiên đạo, tu vi cũng sẽ không thể tăng trưởng dù chỉ nửa điểm.

 

Mặc kệ hắn cố gắng đến thế nào thì cũng không sửa đổi được kết quả này.

 

Khi đó hắn mới biết, sư tôn không hề gạt mình.

 

Quả thật một chút ước mong cũng không có!

 

Hắn và những người giành giật sự sống không giống nhau, hắn quá trẻ tuổi.

 

Hắn không cam lòng, sở dĩ hắn chạy ra khỏi Thiên Lộc thế giới là muốn đến Thông Thiên Giới tìm kiếm cơ duyên.

 

Hắn tới tìm Diệp Viễn, thế nhưng khi đó Diệp Viễn đã rời khỏi Thiên Ưng, chẳng còn tung tích.

 

Vì thế, hắn bắt đầu phiêu bạt ở Thông Thiên Giới.

 

Nhưng mà tiếp xúc càng nhiều hắn lại càng tuyệt vọng.

 

Hắn biết, một khi luyện hóa đạo quả thì cũng sẽ không còn khả năng đột phá, trừ khi luyện hóa đạo quả mạnh hơn.

 

Thế nhưng, chuyện này có độ khó quá lớn!

 

Đạo quả càng lên cao thì càng quý hiếm, xác suất xuất hiện quá thấp.

 

Hơn nữa mỗi lần xuất hiện là không thể tránh khỏi vô số cường giả chém giết.

 

Cho nên càng ngày Bạch Thần càng tuyệt vọng.

 

“Sư tôn, ta muốn ở lại bên cạnh người. Nếu có chuyện gì cần đồ nhi làm, đồ nhi sẽ không thoái thác!” Bạch Thần nói.

 

Bạch Thần cực kỳ cảm kích Diệp Viễn. Không có Diệp Viễn, hắn đã chết từ lâu rồi, càng không thể nào trở thành chúa tể ở thế giới Thiên Lộc.

 

Hiện tại, với cảnh giới của hắn thì còn có thể làm cho Diệp Viễn chút chuyện gì đó. Qua một vài năm nữa thôi, e là ngay cả cơ hội làm việc vặt cho Diệp Viễn hắn cũng không có.

 

Diệp Viễn gật đầu nói: “Thiên Bình, triệu tập bọn họ lại, ta giới thiệu đồ đệ của ta cho bọn họ một chút.”

 

Diệp Viễn giới thiệu Thiên Thần Cảnh của Thiên Ưng một lần, mọi người cũng đều biết người đồ đệ này của Diệp Viễn.

 

Chẳng qua ở trong lòng mọi người vẫn hơi chướng mắt với Thiên Thần tầng chín là hắn, chỉ là bọn họ không biểu lộ ra mà thôi.

 

Những người này bao gồm Ninh Thiên Bình, Bạch Quang và Lãnh Thu Linh.

 

Trong lòng mọi người đều sẽ có sự phân biệt đối xử đối với võ giả luyện hóa đạo quả.

 

Thứ nhất, đây là chuyện không làm mà hưởng. Thứ hai, người như vậy đã mất hết tiềm lực, lại không có khả năng đột phá.

 

Nếu như Bạch Thần đi đến một Hoàng thành bình thường, đương nhiên mọi người sẽ không có loại suy nghĩ này, thế nhưng khi đi theo bên cạnh Diệp Viễn, tất cả mọi người đều sẽ có tiền đồ vô lượng. Chỉ có Bạch Thần là vĩnh viễn không thể tiến bộ.

 

Vì lẽ đó, tuy rằng lúc này Bạch Thần đang ở cảnh giới tối cao tại mười thành Lĩnh Nam, là cường giả có giá trị vũ lực đệ nhị, nhưng kỳ thực trong lòng mọi người rất là khinh thường.

 

Bầu không khí vi diệu này, Bạch Thần cũng có thể cảm nhận được.

 

Nhưng mà vì Diệp Viễn, hắn nhẫn nhịn chịu đựng.

 

Tự nhiên Diệp Viễn cũng nhìn thấy một cách rõ ràng, có điều hắn ta cũng không nói gì.

 

Hắn ta không dám bảo đảm chuyện này, cho nên hắn ta không nói cho người nào cả.

 

Hơn nữa lúc đó cũng có người ở Đế đô Cửu Hứa bên kia tới đây.

 

Hôm nay, thành chủ của Đế đô Cửu Hứa phái một số võ giả áp giải một phạm nhân tới Hoàng thành Thiên Ưng.

 

Người cầm đầu là một người trẻ tuổi.

 

Người trẻ tuổi này lớn tuổi hơn Dư Kình Tùng một chút, ấn đường có mấy phần giống nhau.


Nhìn thấy Diệp Viễn, người trẻ tuổi khom người thi lễ nói: “Tại hạ Dư Trường Vận, phụng mệnh gia phụ đặc biệt đến đây bái kiến Tuần Tra Sứ đại nhân.”

 

Lúc Bạch Thần luyện hóa đạo quả thì cũng phát hiện mình không thể nào cảm ngộ thiên đạo, tu vi cũng sẽ không thể tăng trưởng dù chỉ nửa điểm.

 

Mặc kệ hắn cố gắng đến thế nào thì cũng không sửa đổi được kết quả này.

 

Khi đó hắn mới biết, sư tôn không hề gạt mình.

 

Quả thật một chút ước mong cũng không có!

 

Hắn và những người giành giật sự sống không giống nhau, hắn quá trẻ tuổi.

 

Hắn không cam lòng, sở dĩ hắn chạy ra khỏi Thiên Lộc thế giới là muốn đến Thông Thiên Giới tìm kiếm cơ duyên.

 

Hắn tới tìm Diệp Viễn, thế nhưng khi đó Diệp Viễn đã rời khỏi Thiên Ưng, chẳng còn tung tích.

 

Vì thế, hắn bắt đầu phiêu bạt ở Thông Thiên Giới.

 

Nhưng mà tiếp xúc càng nhiều hắn lại càng tuyệt vọng.

 

Hắn biết, một khi luyện hóa đạo quả thì cũng sẽ không còn khả năng đột phá, trừ khi luyện hóa đạo quả mạnh hơn.

 

Thế nhưng, chuyện này có độ khó quá lớn!

 

Đạo quả càng lên cao thì càng quý hiếm, xác suất xuất hiện quá thấp.

 

Hơn nữa mỗi lần xuất hiện là không thể tránh khỏi vô số cường giả chém giết.

 

Cho nên càng ngày Bạch Thần càng tuyệt vọng.

 

“Sư tôn, ta muốn ở lại bên cạnh người. Nếu có chuyện gì cần đồ nhi làm, đồ nhi sẽ không thoái thác!” Bạch Thần nói.

 

Bạch Thần cực kỳ cảm kích Diệp Viễn. Không có Diệp Viễn, hắn đã chết từ lâu rồi, càng không thể nào trở thành chúa tể ở thế giới Thiên Lộc.

 

Hiện tại, với cảnh giới của hắn thì còn có thể làm cho Diệp Viễn chút chuyện gì đó. Qua một vài năm nữa thôi, e là ngay cả cơ hội làm việc vặt cho Diệp Viễn hắn cũng không có.

 

Diệp Viễn gật đầu nói: “Thiên Bình, triệu tập bọn họ lại, ta giới thiệu đồ đệ của ta cho bọn họ một chút.”

 

Diệp Viễn giới thiệu Thiên Thần Cảnh của Thiên Ưng một lần, mọi người cũng đều biết người đồ đệ này của Diệp Viễn.

 

Chẳng qua ở trong lòng mọi người vẫn hơi chướng mắt với Thiên Thần tầng chín là hắn, chỉ là bọn họ không biểu lộ ra mà thôi.

 

Những người này bao gồm Ninh Thiên Bình, Bạch Quang và Lãnh Thu Linh.

 

Trong lòng mọi người đều sẽ có sự phân biệt đối xử đối với võ giả luyện hóa đạo quả.

 

Thứ nhất, đây là chuyện không làm mà hưởng. Thứ hai, người như vậy đã mất hết tiềm lực, lại không có khả năng đột phá.

 

Nếu như Bạch Thần đi đến một Hoàng thành bình thường, đương nhiên mọi người sẽ không có loại suy nghĩ này, thế nhưng khi đi theo bên cạnh Diệp Viễn, tất cả mọi người đều sẽ có tiền đồ vô lượng. Chỉ có Bạch Thần là vĩnh viễn không thể tiến bộ.

 

Vì lẽ đó, tuy rằng lúc này Bạch Thần đang ở cảnh giới tối cao tại mười thành Lĩnh Nam, là cường giả có giá trị vũ lực đệ nhị, nhưng kỳ thực trong lòng mọi người rất là khinh thường.

 

Bầu không khí vi diệu này, Bạch Thần cũng có thể cảm nhận được.

 

Nhưng mà vì Diệp Viễn, hắn nhẫn nhịn chịu đựng.

 

Tự nhiên Diệp Viễn cũng nhìn thấy một cách rõ ràng, có điều hắn ta cũng không nói gì.

 

Hắn ta không dám bảo đảm chuyện này, cho nên hắn ta không nói cho người nào cả.

 

Hơn nữa lúc đó cũng có người ở Đế đô Cửu Hứa bên kia tới đây.

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận