Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (FULL)

 

 

Thật ra thì bao gồm cả các Luyện Dược Sư Hiên Vũ ở bên trong Đan Tháp, có rất nhiều người trong số họ là do chính Diệp Viễn dạy dỗ, trải qua mấy trăm năm rèn luyện thì thực lực lúc này đã sớm khác với trước đây.

 

Nhất là Ninh Tư Ngữ của Ninh gia, có thiên phú tương đối tốt nên đã sớm nổi tiếng khắp xa gần là một Đan Thần tứ tinh.

 

Hơn nữa bây giờ danh tiếng của Diệp Viễn đang lên rất nhanh, trong chốc lát Thiên Ưng đã trở thành thánh địa trong lòng các Luyện Dược Sư.

 

Đợi đến lúc tình hình của Lĩnh Nam ổn định lại thì thời gian đã trôi qua hơn một năm.

 

Trong một năm đó cảnh giới của Diệp Viễn cũng bất thình lình đột phá lên đến Thần Văn tầng sáu.

 

Dĩ nhiên, ở thế tấn công đan dược ma huyễn của Diệp Viễn, đã ra đời thêm một nhóm lớn thiên thần cường giả ở Hoàng Thành Thiên Ưng.

 

Hiện nay thực lực của Hoàng Thành Thiên Ưng đã trở nên vững vàng, vượt qua phần lớn các Hoàng Thành cao đẳng.

 

Nhưng mà, cùng với việc thực lực của mọi người ngày càng mạnh hơn thì Bạch Thần ở đây lại càng trở lên xấu hổ.

 

Hắn phát hiện ra, thực lực của tất cả mọi người đi theo bên canh Diệp Viễn đột nhiên đều tăng mạnh, chỉ có hắn, vĩnh viễn trì trệ không hề tiến lên.

 

Ở Hoàng Thành khác, tốc độ tu luyện của mọi người đều rất chậm, hở ra là tính toán bằng chục ngàn năm.

 

Nhưng mà ở Thiên Ưng thì mười ngàn năm là quá lâu, chỉ cần tranh thủ trong phút chốc.

 

Có đan dược chất lượng vô cùng cao mà tốc độ tu luyện của mọi người cũng quá nhanh.

 

Mỗi một ngày, Bạch Thần đều ở trong cuộc sống đau khổ.

 

Một năm qua, Bạch Thần và Ninh Thiên Bình ở bên cạnh Diệp Viễn, tất cả cũng đều đã trở nên thân quen.

 

Nhưng mà hắn vẫn không có cách nào để hòa nhập được vào trong cái vòng kia.

 

Không phải là bởi vì mọi người không chào đón hắn, mà là tất cả mọi người đều biết, cuối cùng hắn cũng sẽ bị loại bỏ.

 

Cứ tiếp tục phát triển dựa theo cái tốc độ này, Thiên Thần tầng chín của Thiên Ưng cũng vô giá trị như cải trắng vậy.

 

Một ngày kia, cuối cùng Bạch Thần cũng không chịu nổi nên đã đến tìm Diệp Viễn.

 

“Sư tôn, ta... Thời gian ta đi ra ngoài cũng quá lâu rồi, ta muốn… Muốn quay về thăm Thiên Lộc một chút.”

 

Bạch Thần phát hiện, bây giờ hắn chỉ có thể quay về Thiên Lộc, mới có thể làm cho tâm trạng của hắn khôi phục lại một chút.

 

Dù sao ở nơi đó thì hắn cũng là chúa tể.

 

Làm sao Diệp Viễn có thể không hiểu được suy nghĩ trong lòng của hắn, hắn ta cười nói: “Trở về, ngươi cam lòng sao?”

 

Với tư cách là Chưởng Khổng Giả, rõ ràng hắn có thể tùy tiện làm theo ý mình ở Thiên Lộc.

 

Nhưng đó là khi điều kiện tiên quyết là không biết bên ngoài có một Đại Thế Giới, một khi đã biết rồi, ai có thể cam lòng chịu sự tầm thường?

 

Bạch Thần cười gượng nói: “Không cam lòng thì phải làm thế nào đây? Thực lực của Lãnh cô nương e là đã nhanh chóng đuổi kịp ta rồi. Còn về những người khác, không cần phải phí hoài thêm bao nhiêu năm nữa thì cũng sẽ vượt qua ta. Ta…”

 

Diệp Viễn vỗ vỗ vào bả vai hắn, cười nói: “Một năm nay là lần đầu tiên Lĩnh Nam yên bình, có hàng vạn chuyện ngổn ngang lộn xộn, ta luôn không có cách nào để bình tĩnh lại. Bây giờ tình hình chung cũng đã bước đầu ổn định, cuối cùng ta cũng có thời gian cân nhắc tới chuyện của ngươi.”

 

Bạch Thần nghe thấy thì sửng sốt một lúc rồi nói: “Chuyện của ta? Ta có chuyện gì chứ?”

 

Ở Thiên Ưng, hắn là người duy nhất không có chuyện gì, bởi vì vốn dĩ hắn không cần tu luyện.

 

Diệp Viễn cười nói: “Ta phải nghiên cứu một loại đan dược mới, cần ngươi phối hợp!”

 

Bạch Thần vừa nghe thấy vậy thì vui vẻ nói: “Không biết sư tôn muốn nghiên cứu đan dược gì mới?”


Diệp Viễn nhìn hắn, cười nói: “Ngự Hồn Dung Đạo đan!”

 

Thật ra thì bao gồm cả các Luyện Dược Sư Hiên Vũ ở bên trong Đan Tháp, có rất nhiều người trong số họ là do chính Diệp Viễn dạy dỗ, trải qua mấy trăm năm rèn luyện thì thực lực lúc này đã sớm khác với trước đây.

 

Nhất là Ninh Tư Ngữ của Ninh gia, có thiên phú tương đối tốt nên đã sớm nổi tiếng khắp xa gần là một Đan Thần tứ tinh.

 

Hơn nữa bây giờ danh tiếng của Diệp Viễn đang lên rất nhanh, trong chốc lát Thiên Ưng đã trở thành thánh địa trong lòng các Luyện Dược Sư.

 

Đợi đến lúc tình hình của Lĩnh Nam ổn định lại thì thời gian đã trôi qua hơn một năm.

 

Trong một năm đó cảnh giới của Diệp Viễn cũng bất thình lình đột phá lên đến Thần Văn tầng sáu.

 

Dĩ nhiên, ở thế tấn công đan dược ma huyễn của Diệp Viễn, đã ra đời thêm một nhóm lớn thiên thần cường giả ở Hoàng Thành Thiên Ưng.

 

Hiện nay thực lực của Hoàng Thành Thiên Ưng đã trở nên vững vàng, vượt qua phần lớn các Hoàng Thành cao đẳng.

 

Nhưng mà, cùng với việc thực lực của mọi người ngày càng mạnh hơn thì Bạch Thần ở đây lại càng trở lên xấu hổ.

 

Hắn phát hiện ra, thực lực của tất cả mọi người đi theo bên canh Diệp Viễn đột nhiên đều tăng mạnh, chỉ có hắn, vĩnh viễn trì trệ không hề tiến lên.

 

Ở Hoàng Thành khác, tốc độ tu luyện của mọi người đều rất chậm, hở ra là tính toán bằng chục ngàn năm.

 

Nhưng mà ở Thiên Ưng thì mười ngàn năm là quá lâu, chỉ cần tranh thủ trong phút chốc.

 

Có đan dược chất lượng vô cùng cao mà tốc độ tu luyện của mọi người cũng quá nhanh.

 

Mỗi một ngày, Bạch Thần đều ở trong cuộc sống đau khổ.

 

Một năm qua, Bạch Thần và Ninh Thiên Bình ở bên cạnh Diệp Viễn, tất cả cũng đều đã trở nên thân quen.

 

Nhưng mà hắn vẫn không có cách nào để hòa nhập được vào trong cái vòng kia.

 

Không phải là bởi vì mọi người không chào đón hắn, mà là tất cả mọi người đều biết, cuối cùng hắn cũng sẽ bị loại bỏ.

 

Cứ tiếp tục phát triển dựa theo cái tốc độ này, Thiên Thần tầng chín của Thiên Ưng cũng vô giá trị như cải trắng vậy.

 

Một ngày kia, cuối cùng Bạch Thần cũng không chịu nổi nên đã đến tìm Diệp Viễn.

 

“Sư tôn, ta... Thời gian ta đi ra ngoài cũng quá lâu rồi, ta muốn… Muốn quay về thăm Thiên Lộc một chút.”

 

Bạch Thần phát hiện, bây giờ hắn chỉ có thể quay về Thiên Lộc, mới có thể làm cho tâm trạng của hắn khôi phục lại một chút.

 

Dù sao ở nơi đó thì hắn cũng là chúa tể.

 

Làm sao Diệp Viễn có thể không hiểu được suy nghĩ trong lòng của hắn, hắn ta cười nói: “Trở về, ngươi cam lòng sao?”

 

Với tư cách là Chưởng Khổng Giả, rõ ràng hắn có thể tùy tiện làm theo ý mình ở Thiên Lộc.

 

Nhưng đó là khi điều kiện tiên quyết là không biết bên ngoài có một Đại Thế Giới, một khi đã biết rồi, ai có thể cam lòng chịu sự tầm thường?

 

Bạch Thần cười gượng nói: “Không cam lòng thì phải làm thế nào đây? Thực lực của Lãnh cô nương e là đã nhanh chóng đuổi kịp ta rồi. Còn về những người khác, không cần phải phí hoài thêm bao nhiêu năm nữa thì cũng sẽ vượt qua ta. Ta…”

 

Diệp Viễn vỗ vỗ vào bả vai hắn, cười nói: “Một năm nay là lần đầu tiên Lĩnh Nam yên bình, có hàng vạn chuyện ngổn ngang lộn xộn, ta luôn không có cách nào để bình tĩnh lại. Bây giờ tình hình chung cũng đã bước đầu ổn định, cuối cùng ta cũng có thời gian cân nhắc tới chuyện của ngươi.”

 

Bạch Thần nghe thấy thì sửng sốt một lúc rồi nói: “Chuyện của ta? Ta có chuyện gì chứ?”

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận