Tiêu Phong há miệng không nói gì.
Hắn không có cách đáp lại lời này của Diệp Viễn.
Kim Hoán Đại Đế Đô, là một tòa thành cực kỳ nổi tiếng về đan dược trong lãnh thổ của loài người.
Không có lý do nào khác, Phiêu Vũ Thiên Tôn là Đan Thần Thất Tinh vô cùng nổi tiếng.
Đan Thần Thất Tinh đã là giới hạn mà người bình thường biết được.
Mà cường giả cấp bậc thiên đế, ai cũng vô cùng thần bí, dù là cường giả thiên tôn cũng khó mà thấy được bóng dáng.
Đan Thần Bát Tinh, tất nhiên còn thần bí hơn so với Thiên đế cường giả vài phần.
Tới cảnh giới Bát Tinh Đan Thần này rồi, khó mà động lòng với những thứ phàm tục, muốn mời bọn họ ra tay chính là si tâm vọng tưởng.
Cũng chỉ có cường giả cấp bậc thiên đế mới có thể mời được bọn họ.
Cho trong mắt các võ giả loài người, Phiêu Vũ Thiên Tôn nghiễm nhiên là một trong những thiên tôn có thực lực rất mạnh.
Lấy thực lực đan đạo hiện tại của Diệp Viễn mà nói, luyện dược sư bình thường đã khó để vào mắt rồi.
Cũng chỉ có loại cường giả siêu cấp như Phiêu Vũ Thiên Tôn, hắn ta mới có hứng thú trao đổi một chút.
Lời này người khác tất nhiên là vô cùng cuồng vọng, nhưng Tiểu Đồng bên cạnh lại biết Diệp Viễn có bản lĩnh này.
...
Đảo mắt đã mấy năm nữa, đoàn người Diệp Viễn đã đi qua vô số thành trì, cuối cùng cũng đến Kim Hoán Đại Đế Đô.
"Trời ạ, Kim Hoán Đại Đế Đô này làm bằng vàng sao?"
Tuy đã theo Diệp Viễn mở rộng tầm mắt, Ninh Thiên Bình vẫn bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ.
Không có gì thích hợp hơn cụm từ vàng son lộng lẫy để miêu tả tòa thành khổng lồ này.
Kim Hoán Đại Đế Đô được xây trên núi, tất cả tường thành đều vàng lấp lánh, nhìn như là được đúc bằng vàng ròng, vô cùng tráng lệ.
"Ha, ngươi cũng quá coi thường Kim Hoán Đại Đế Đô rồi. Mỗi viên gạch của bức tường thành này đều được dung nhập năm phần cát sắt mạ vàng, được củng cố bằng đại trận cấp bảy, cho dù là một kích của cường giả thiên tôn cũng đừng muốn được để lại dấu vết trên tường thành." Tiêu Phong nói.
Ninh Thiên Bình khiếp sợ nói: "Năm phần cát sắt mạ vàng! Đó chính là nguyên liệu cấp bảy đó, một chút thôi đã có giá ngàn vàng! Tòa thành này lớn như vậy, chẳng phải là cát sắt mạ vàng của cả Thông Thiên Giới đều bị dọn sạch rồi sao?"
Tiêu Phong cười nói: "Vạn Bảo Lâu trải rộng khắp Thông Thiên Giới, thu nhập mỗi ngày ngươi không thể tưởng tượng nổi đâu. Tòa thành này quả đúng là phi phàm, nhưng đối với Thiên Đế đại nhân mà nói, chỉ là hạt cát nhỏ trong sa mạc mà thôi."
Nghe vậy, trong lòng Diệp Viễn vô cùng khiếp sợ.
Vạn Bảo Thiên Đế thật sự có thể nói là thế giới giàu có.
"Đứng lại, các ngươi có văn điệp thông quan không?" Một thủ lĩnh vệ binh ở cổng thành nhìn thấy đám người Diệp Viễn, trực tiếp ngăn cản.
Thấy vậy, Tiêu Phong vội vàng cúi người nói: "Vị huynh đệ này, ta là chấp sự hạ đẳng của Thanh Phong Đường, đây là lệnh bài của ta. Đây là những người bạn tốt của ta ở Vạn Bảo Lâu, ta muốn vào thành nói chuyện làm ăn với Thanh Phong Đường, mong được châm chước cho."
Tiêu Phong hiện giờ đã là một nhân vật hạng nhất ở Thiên Ưng Vạn Bảo Lâu, nhưng khi đến nơi này, hắn vẫn phải ăn nói khép nép với một vệ binh.
Thủ lĩnh vệ binh kia thấy lệnh bài, cười khinh thường nói: "Chỉ là một tên chấp sự hạ đẳng cũng đến đại đế đô nói chuyện làm ăn, ngươi đang kể chuyện cười đấy à? Ngươi có biết mỗi ngày Kim Hoán Đại Đế Đô làm ăn như thế nào không? Mau cút đi, đi vào cũng chỉ lãng phí thời gian của các đại nhân!"
Tiêu Phong cười khổ nhìn về phía Diệp Viễn, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Thân phận của hắn ở nơi như đại đế đô này thật sự quá thấp, thấp đến mức ngay cả vệ binh cũng coi thường hắn.
Thành trì cấp một làm chuyện cấp một, đến đại đế đô nói chuyện làm ăn, có ai không phải là người giàu có một phương?
Dù vậy, trước khi bọn họ vào thành, vẫn phải có văn điệp thông quan mới có thể vào thành.
Mà một Đan Thần Tứ Tinh ở hoàng thành có thể mang lại mối làm ăn gì lớn đây?
Thủ lĩnh vệ binh đã từng gặp vô số cường giả, sẽ không coi mấy người cảnh giới Thiên Thần Diệp Viễn này là gì.
Tiêu Phong há miệng không nói gì.
Hắn không có cách đáp lại lời này của Diệp Viễn.
Kim Hoán Đại Đế Đô, là một tòa thành cực kỳ nổi tiếng về đan dược trong lãnh thổ của loài người.
Không có lý do nào khác, Phiêu Vũ Thiên Tôn là Đan Thần Thất Tinh vô cùng nổi tiếng.
Đan Thần Thất Tinh đã là giới hạn mà người bình thường biết được.
Mà cường giả cấp bậc thiên đế, ai cũng vô cùng thần bí, dù là cường giả thiên tôn cũng khó mà thấy được bóng dáng.
Đan Thần Bát Tinh, tất nhiên còn thần bí hơn so với Thiên đế cường giả vài phần.
Tới cảnh giới Bát Tinh Đan Thần này rồi, khó mà động lòng với những thứ phàm tục, muốn mời bọn họ ra tay chính là si tâm vọng tưởng.
Cũng chỉ có cường giả cấp bậc thiên đế mới có thể mời được bọn họ.
Cho trong mắt các võ giả loài người, Phiêu Vũ Thiên Tôn nghiễm nhiên là một trong những thiên tôn có thực lực rất mạnh.
Lấy thực lực đan đạo hiện tại của Diệp Viễn mà nói, luyện dược sư bình thường đã khó để vào mắt rồi.
Cũng chỉ có loại cường giả siêu cấp như Phiêu Vũ Thiên Tôn, hắn ta mới có hứng thú trao đổi một chút.
Lời này người khác tất nhiên là vô cùng cuồng vọng, nhưng Tiểu Đồng bên cạnh lại biết Diệp Viễn có bản lĩnh này.
...
Đảo mắt đã mấy năm nữa, đoàn người Diệp Viễn đã đi qua vô số thành trì, cuối cùng cũng đến Kim Hoán Đại Đế Đô.
"Trời ạ, Kim Hoán Đại Đế Đô này làm bằng vàng sao?"
Tuy đã theo Diệp Viễn mở rộng tầm mắt, Ninh Thiên Bình vẫn bị cảnh tượng trước mắt làm cho sững sờ.
Không có gì thích hợp hơn cụm từ vàng son lộng lẫy để miêu tả tòa thành khổng lồ này.
Kim Hoán Đại Đế Đô được xây trên núi, tất cả tường thành đều vàng lấp lánh, nhìn như là được đúc bằng vàng ròng, vô cùng tráng lệ.
"Ha, ngươi cũng quá coi thường Kim Hoán Đại Đế Đô rồi. Mỗi viên gạch của bức tường thành này đều được dung nhập năm phần cát sắt mạ vàng, được củng cố bằng đại trận cấp bảy, cho dù là một kích của cường giả thiên tôn cũng đừng muốn được để lại dấu vết trên tường thành." Tiêu Phong nói.
Ninh Thiên Bình khiếp sợ nói: "Năm phần cát sắt mạ vàng! Đó chính là nguyên liệu cấp bảy đó, một chút thôi đã có giá ngàn vàng! Tòa thành này lớn như vậy, chẳng phải là cát sắt mạ vàng của cả Thông Thiên Giới đều bị dọn sạch rồi sao?"
Tiêu Phong cười nói: "Vạn Bảo Lâu trải rộng khắp Thông Thiên Giới, thu nhập mỗi ngày ngươi không thể tưởng tượng nổi đâu. Tòa thành này quả đúng là phi phàm, nhưng đối với Thiên Đế đại nhân mà nói, chỉ là hạt cát nhỏ trong sa mạc mà thôi."
Nghe vậy, trong lòng Diệp Viễn vô cùng khiếp sợ.
Vạn Bảo Thiên Đế thật sự có thể nói là thế giới giàu có.
"Đứng lại, các ngươi có văn điệp thông quan không?" Một thủ lĩnh vệ binh ở cổng thành nhìn thấy đám người Diệp Viễn, trực tiếp ngăn cản.
Thấy vậy, Tiêu Phong vội vàng cúi người nói: "Vị huynh đệ này, ta là chấp sự hạ đẳng của Thanh Phong Đường, đây là lệnh bài của ta. Đây là những người bạn tốt của ta ở Vạn Bảo Lâu, ta muốn vào thành nói chuyện làm ăn với Thanh Phong Đường, mong được châm chước cho."
Tiêu Phong hiện giờ đã là một nhân vật hạng nhất ở Thiên Ưng Vạn Bảo Lâu, nhưng khi đến nơi này, hắn vẫn phải ăn nói khép nép với một vệ binh.
Thủ lĩnh vệ binh kia thấy lệnh bài, cười khinh thường nói: "Chỉ là một tên chấp sự hạ đẳng cũng đến đại đế đô nói chuyện làm ăn, ngươi đang kể chuyện cười đấy à? Ngươi có biết mỗi ngày Kim Hoán Đại Đế Đô làm ăn như thế nào không? Mau cút đi, đi vào cũng chỉ lãng phí thời gian của các đại nhân!"
Tiêu Phong cười khổ nhìn về phía Diệp Viễn, vẻ mặt bất đắc dĩ.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!