Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

 

 

Tuy rằng, chính hắn ta cũng chỉ là một tên Thiên Thần tầng ba.

 

Diệp Viễn cười cười, tiến đến bên cạnh vệ binh, cười nói: "Vị huynh đệ này, chúng ta thật sự có mối làm ăn phải bàn, mong huynh châm chước cho."

 

Hắn ta lấy ra một viên đan dược, đưa đến trước mặt vệ binh.

 

Ánh mắt của thủ lĩnh vệ binh kia đông cứng, vội vàng nhận lấy, phất phất tay nói: "Mau vào đi, đừng cản người phía sau."

 

Ngũ giai tử linh thần đan, trình độ của một vệ binh nhỏ nhỏ như hắn ta không dùng nổi.

 

Đan dược Diệp Viễn cho hắn ta đủ để hắn ta đột phá đến Thiên Thần tầng bốn rồi.

 

Món quà lớn như vậy, hắn ta có lý do gì để không cho Diệp Viễn vào?

 

Diệp Viễn chắp tay, dẫn mọi người vào thành.

 

"Diệp lão đệ, thật xin lỗi, ta..." Tiêu Phong nhìn Diệp Viễn, sắc mặt hổ thẹn.

 

Hắn cũng không ngờ mình còn không vào được cả cổng thành.

 

Diệp Viễn cười nói: "Tiêu huynh đừng như vậy, nếu không có lệnh bài của ngươi, ta có cho hắn đan dược, hắn cũng không dám nhận."

 

Kim Hoán Đại Đế Đô chính là bản bộ của Vạn Bảo Thiên Đế, hoàn toàn khác với loại ăn nhờ ở đậu của Thiên Ưng Vạn Bảo Lâu.

 

Không biết hàng ngày có bao nhiêu thế lực lớn, đại tài chủ lui tới đây.

 

Nếu không có người của Vạn Bảo Lâu chỉ dẫn, vệ binh này chắc chắn không dám dễ dàng thả bọn họ vào, đây cũng là nguyên nhân Diệp Viễn vì sao muốn dẫn Tiêu Phong theo.

 

Ninh Thiên Bình tức giận nói: "Đúng là mắt chó nhìn người thấp kém! Chờ nói chuyện làm ăn xong, nhất định phải cho tiểu tử kia nhìn xem không nên chỉ nhìn bề ngoài của người khác."

 

Diệp Viễn cười nói: "Trên đời này đều là dùng thực lực nói chuyện, thực lực của chúng ta ở Thiên Ưng là số một số hai, nhưng tới đại đế đô lại chẳng là gì. Thủ lĩnh vệ binh vừa rồi kia có lẽ đã gặp qua không ít cường giả thiên tôn, sao có thể để ý mấy người cảnh giới Thiên Thần chúng ta chứ?"

 

Tất nhiên Ninh Thiên Bình biết điều này, nhưng hắn vẫn rất không vui, nói: "Hừ! Một viên ngũ giai thần đan, coi như cho chó ăn!"

 

Đoàn người vào thành, đi thẳng đến khu vực phồn hoa nhất.

 

Rẽ ngang rẽ dọc, mấy người đến trước một toà nhà.

 

Tiêu Phong đưa lệnh bài và bái thiếp cho hộ vệ, cung kính nói: "Tiểu nhân là Tiêu Phong, chấp sự hạ đẳng của Thanh Phong Đường, sư tôn chính là Lữ Triết, Đan Thần Ngũ Tinh cao cấp của Định Giang Đế Đô. Đây là bái thiếp gia sư tự tay viết, hy vọng có thể cầu kiến Giang Nguyên trưởng lão."

 

Hộ vệ kia nghe thấy Tiêu Phong giới thiệu lai lịch của mình, vẻ mặt khinh thường, sau khi nhìn bái thiếp, phất tay nói: "Qua cổng bên kia chờ đi."

 

Tiêu Phong hơi nhẹ nhõm, hắn sợ hộ vệ này trực tiếp đuổi người đi.

 

Định Giang Đế Đô chính là đế đô dưới trướng Kim Hoán Đại Đế Đô, sư tôn Lữ Triết của Tiêu Phong ở Định Giang Đế Đô cũng có chút địa vị.

 

Đương nhiên, tới đại đế đô thì chẳng là gì.

 

Giang Nguyên này chính là trưởng lão của Thanh Phong Đường, cường giả cảnh giới Chân Thần, có địa vị khá cao ở Vạn Bảo Lâu.

 

Trước khi đến đây, Tiêu Phong đã xin sư tôn tấm bái thiếp này.

 

Nhưng người ta có cho mặt mũi không, trong lòng hắn cũng không có tự tin.

 

Đi vào cổng, mấy người nhất thời trợn tròn mắt.

 

Trong cổng sớm đã chật ních người, hơn nữa ai ai cũng thực lực bất phàm.

 

"Đây là số thứ tự của các ngươi, cầm lấy, chờ gọi đến số của các ngươi thì đi vào." Một hạ nhân đưa cho Tiêu Phong một con số, hất hàm nói.

 

Có thể nhìn ra địa vị của Giang Nguyên trưởng lão này khá cao, hiển nhiên người đến tìm lão ta nói chuyện rất nhiều.

 

Mấy người không ngờ lần này bọn họ phải chờ tận bảy ngày bảy đêm.

 

Bảy ngày sau, rốt cục cũng gọi số của bọn họ.

 

Hạ nhân dẫn bọn họ vào một gian phòng, trong phòng có một người trung niên có vẻ là quản gia.

 

"Đưa bái thiếp của các ngươi đây." Người trung niên thản nhiên nói.

 

Tiêu Phong vội vàng đưa lên, người trung niên nhìn lướt qua, lại ném về, thản nhiên nói: "Các ngươi đi đi, gia chủ bề bộn nhiều việc, không rảnh gặp các ngươi."


“Cái này… Giang Hoa đại nhân, ngài có thể linh hoạt một chút được không? Chúng ta thật sự có chuyện cần bàn với Giang Nguyên trưởng lão.”

 

Tuy rằng, chính hắn ta cũng chỉ là một tên Thiên Thần tầng ba.

 

Diệp Viễn cười cười, tiến đến bên cạnh vệ binh, cười nói: "Vị huynh đệ này, chúng ta thật sự có mối làm ăn phải bàn, mong huynh châm chước cho."

 

Hắn ta lấy ra một viên đan dược, đưa đến trước mặt vệ binh.

 

Ánh mắt của thủ lĩnh vệ binh kia đông cứng, vội vàng nhận lấy, phất phất tay nói: "Mau vào đi, đừng cản người phía sau."

 

Ngũ giai tử linh thần đan, trình độ của một vệ binh nhỏ nhỏ như hắn ta không dùng nổi.

 

Đan dược Diệp Viễn cho hắn ta đủ để hắn ta đột phá đến Thiên Thần tầng bốn rồi.

 

Món quà lớn như vậy, hắn ta có lý do gì để không cho Diệp Viễn vào?

 

Diệp Viễn chắp tay, dẫn mọi người vào thành.

 

"Diệp lão đệ, thật xin lỗi, ta..." Tiêu Phong nhìn Diệp Viễn, sắc mặt hổ thẹn.

 

Hắn cũng không ngờ mình còn không vào được cả cổng thành.

 

Diệp Viễn cười nói: "Tiêu huynh đừng như vậy, nếu không có lệnh bài của ngươi, ta có cho hắn đan dược, hắn cũng không dám nhận."

 

Kim Hoán Đại Đế Đô chính là bản bộ của Vạn Bảo Thiên Đế, hoàn toàn khác với loại ăn nhờ ở đậu của Thiên Ưng Vạn Bảo Lâu.

 

Không biết hàng ngày có bao nhiêu thế lực lớn, đại tài chủ lui tới đây.

 

Nếu không có người của Vạn Bảo Lâu chỉ dẫn, vệ binh này chắc chắn không dám dễ dàng thả bọn họ vào, đây cũng là nguyên nhân Diệp Viễn vì sao muốn dẫn Tiêu Phong theo.

 

Ninh Thiên Bình tức giận nói: "Đúng là mắt chó nhìn người thấp kém! Chờ nói chuyện làm ăn xong, nhất định phải cho tiểu tử kia nhìn xem không nên chỉ nhìn bề ngoài của người khác."

 

Diệp Viễn cười nói: "Trên đời này đều là dùng thực lực nói chuyện, thực lực của chúng ta ở Thiên Ưng là số một số hai, nhưng tới đại đế đô lại chẳng là gì. Thủ lĩnh vệ binh vừa rồi kia có lẽ đã gặp qua không ít cường giả thiên tôn, sao có thể để ý mấy người cảnh giới Thiên Thần chúng ta chứ?"

 

Tất nhiên Ninh Thiên Bình biết điều này, nhưng hắn vẫn rất không vui, nói: "Hừ! Một viên ngũ giai thần đan, coi như cho chó ăn!"

 

Đoàn người vào thành, đi thẳng đến khu vực phồn hoa nhất.

 

Rẽ ngang rẽ dọc, mấy người đến trước một toà nhà.

 

Tiêu Phong đưa lệnh bài và bái thiếp cho hộ vệ, cung kính nói: "Tiểu nhân là Tiêu Phong, chấp sự hạ đẳng của Thanh Phong Đường, sư tôn chính là Lữ Triết, Đan Thần Ngũ Tinh cao cấp của Định Giang Đế Đô. Đây là bái thiếp gia sư tự tay viết, hy vọng có thể cầu kiến Giang Nguyên trưởng lão."

 

Hộ vệ kia nghe thấy Tiêu Phong giới thiệu lai lịch của mình, vẻ mặt khinh thường, sau khi nhìn bái thiếp, phất tay nói: "Qua cổng bên kia chờ đi."

 

Tiêu Phong hơi nhẹ nhõm, hắn sợ hộ vệ này trực tiếp đuổi người đi.

 

Định Giang Đế Đô chính là đế đô dưới trướng Kim Hoán Đại Đế Đô, sư tôn Lữ Triết của Tiêu Phong ở Định Giang Đế Đô cũng có chút địa vị.

 

Đương nhiên, tới đại đế đô thì chẳng là gì.

 

Giang Nguyên này chính là trưởng lão của Thanh Phong Đường, cường giả cảnh giới Chân Thần, có địa vị khá cao ở Vạn Bảo Lâu.

 

Trước khi đến đây, Tiêu Phong đã xin sư tôn tấm bái thiếp này.

 

Nhưng người ta có cho mặt mũi không, trong lòng hắn cũng không có tự tin.

 

Đi vào cổng, mấy người nhất thời trợn tròn mắt.

 

Trong cổng sớm đã chật ních người, hơn nữa ai ai cũng thực lực bất phàm.

 

"Đây là số thứ tự của các ngươi, cầm lấy, chờ gọi đến số của các ngươi thì đi vào." Một hạ nhân đưa cho Tiêu Phong một con số, hất hàm nói.

 

Có thể nhìn ra địa vị của Giang Nguyên trưởng lão này khá cao, hiển nhiên người đến tìm lão ta nói chuyện rất nhiều.

 

Mấy người không ngờ lần này bọn họ phải chờ tận bảy ngày bảy đêm.

 

Bảy ngày sau, rốt cục cũng gọi số của bọn họ.

Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận