Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (FULL)

 

 

Tiêu Phong thật không ngờ thời gian chờ đợi khổ cực bảy ngày bảy đêm chỉ chờ một câu nói như vậy.

 

Hắn không cảm thấy bản thân bị mất mặt chỉ có điều bởi vì không giúp đỡ được gì cho Diệp Viễn nên trong lòng hắn cảm thấy vô cùng hổ thẹn.

 

Đúng là cao môn khó nhập!

 

Vốn dĩ cho rằng sư tôn của bản thân tốt xấu gì cũng là đan thần ngũ tinh cao cấp thì ít nhiều gì cũng có một chút mặt mũi nhưng ai mà biết được gia chủ này lại không muốn nể mặt.

 

Trong lòng Tiêu Phong cảm thấy vô cùng khổ tâm.

 

Chỉ là hắn không muốn từ bỏ như vậy, hắn vẫn muốn thử tranh thủ thêm lần nữa.

 

Không ngờ sắc mặt Giang Hoa trầm xuống rồi hừ lạnh nói: “Có chuyện cần sao? Ngươi chẳng qua chỉ là một người chấp sự vậy mà còn không tự biết thân phận của bản thân là gì sao? Người nào đến tìm gia chủ cũng đều nói bản thân có chuyện cần, nếu như ai cũng được đi vào thì cần quản gia như ta làm gì nữa hả? Còn nữa cầm một bái thiếp của đan thần ngũ tinh cao cấp là muốn gặp được gia chủ sao? Ở Đại Đế Đô, đan thần ngũ tinh là cái thứ gì chứ? Mau cút đi, đừng có chặn đường của người khác!”

 

Tiêu Phong đột nhiên tức giận.

 

Bản thân hắn chẳng qua cũng chỉ là một tên tiểu nhân nhưng trong lời nói của Giang Hoa đã xúc phạm đến sư tôn, điều này khiến hắn không thể chấp nhận được.

 

“Ngươi ức hiếp người quá đáng lắm rồi! Bản thân ngươi chẳng qua cũng chỉ là cảnh giới thiên thần thì có là cái thứ gì đâu chứ?” Tiêu Phong tức giận nói.

 

Ánh mắt của Giang Hoa đầy lạnh lẽo, không thèm nói một lời liền giơ tay lên đánh một chưởng.

 

Tiêu Phong chẳng qua chỉ là một Thần Quân Cảnh với một chưởng tựa dời núi lấp biển như vậy làm sao hắn có thể chặn lại được?

 

Nhưng mà đúng lúc này trước mắt Giang Hoa như bị hoa mắt, đòn tấn công của lão ta lại đột nhiên bị hóa giải một cách lặng lẽ.

 

“Thật nhanh!” Đồng tử của Giang Hoa co rút lại, trong lòng có chút kinh ngạc.

 

Lão ta là Thiên Thần tầng chín lại không thể nhìn ra Diệp Viễn đã ra tay như thế nào.

 

Phải biết rằng Diệp Viễn chẳng qua chỉ là một Thiên Thần tầng bảy.

 

Có điều lão ta cũng không quan tâm bởi vì đây chính là Giang phủ.

 

“Sao vậy, các ngươi muốn làm loạn Giang phủ sao?” Giang Hoa nghiêm giọng nói.

 

Diệp Viễn nhìn lão ta rồi nhẹ nhàng nói: “Rõ ràng ngươi là người ra tay trước sao lại nói là chúng ta làm loạn? Không gặp thì không gặp cũng đâu cần phải sỉ nhục sư trưởng. Bây giờ nếu ta hỏi thăm phụ thân của ngươi thì không biết ngươi sẽ có cảm xúc như thế nào? Ngươi tự xem đi, ta còn chưa hỏi mà mặt ngươi đã biến sắc rồi. Bởi vậy ngươi nên tự đặt mình vào vị trí của người khác, đừng đặt con mắt của mình lên đầu.”

 

Ngay sau đó sắc mặt của Giang Hoa trở nên xanh mét đi.

 

Diệp Viễn rõ ràng là đang mắng lão ta nhưng lại không giống là đang mắng, điều này khiến cho người ta cảm thấy thật ấm ức.

 

Sắc mặt lão ta trầm xuống sau đó hừ lạnh nói: “Hừ! Xem ra các người không coi Giang phủ ra gì! Người đâu mau đem những tên này xuống dạy dỗ thật tốt cho ta!”

 

Diệp Viễn nheo mắt lại một luồng khí tức mạnh mẽ bộc phát khóa chặt Giang Hoa lại.

 

Sắc mặt Giang Hoa thay đổi giống như bị mắc kẹt cái gì đó trong cổ họng ngay cả việc hô hấp cũng trở nên khó khăn.

 

Trong lòng lão ta vô cùng kinh ngạc, chỉ là một Thiên Thần tầng bảy tại sao có thể gây ra áp lực lớn đến cho lão ta như vậy?

 

Khi mệnh lệnh vừa được đưa ra ngay lập tức có bốn đến năm cường giả Thiên Thần tầng chín đồng loạt xông đến, tất cả bọn họ đều là thị vệ của Giang phủ.

 

Mặc dù có rất nhiều Chân Thần cường giả ở Đại Đế Đô nhưng không phải tự nhiên mà họ có thể trở thành thị vệ của Giang phủ.

 

“Giang quản gia! Ngài… ngài không sao chứ?”

 

Sắc mặt của các gia đinh đều thay đổi khi thấy nét mặt của Giang Hoa trở nên tái nhợt.

 

Thiên Thần tầng bảy trẻ tuổi ở trước mặt lại có thể đem lại cho họ cảm giác bất khả chiến bại.

 

Loại cảm giác này thật hoang đường!


Diệp Viễn nhìn Giang Hoa rồi nhẹ nhàng nói: “Ngươi ở đây ỷ vào thế người khác mà nói chúng ta không coi Giang phủ ra gì, chẳng qua chỉ là một quản gia bé nhỏ làm sao có thể đại diện cho Giang phủ? Hay là ngươi tự coi bản thân là chủ nhân của Giang phủ rồi sao? Đúng thật là uy phong mà!”

 

Tiêu Phong thật không ngờ thời gian chờ đợi khổ cực bảy ngày bảy đêm chỉ chờ một câu nói như vậy.

 

Hắn không cảm thấy bản thân bị mất mặt chỉ có điều bởi vì không giúp đỡ được gì cho Diệp Viễn nên trong lòng hắn cảm thấy vô cùng hổ thẹn.

 

Đúng là cao môn khó nhập!

 

Vốn dĩ cho rằng sư tôn của bản thân tốt xấu gì cũng là đan thần ngũ tinh cao cấp thì ít nhiều gì cũng có một chút mặt mũi nhưng ai mà biết được gia chủ này lại không muốn nể mặt.

 

Trong lòng Tiêu Phong cảm thấy vô cùng khổ tâm.

 

Chỉ là hắn không muốn từ bỏ như vậy, hắn vẫn muốn thử tranh thủ thêm lần nữa.

 

Không ngờ sắc mặt Giang Hoa trầm xuống rồi hừ lạnh nói: “Có chuyện cần sao? Ngươi chẳng qua chỉ là một người chấp sự vậy mà còn không tự biết thân phận của bản thân là gì sao? Người nào đến tìm gia chủ cũng đều nói bản thân có chuyện cần, nếu như ai cũng được đi vào thì cần quản gia như ta làm gì nữa hả? Còn nữa cầm một bái thiếp của đan thần ngũ tinh cao cấp là muốn gặp được gia chủ sao? Ở Đại Đế Đô, đan thần ngũ tinh là cái thứ gì chứ? Mau cút đi, đừng có chặn đường của người khác!”

 

Tiêu Phong đột nhiên tức giận.

 

Bản thân hắn chẳng qua cũng chỉ là một tên tiểu nhân nhưng trong lời nói của Giang Hoa đã xúc phạm đến sư tôn, điều này khiến hắn không thể chấp nhận được.

 

“Ngươi ức hiếp người quá đáng lắm rồi! Bản thân ngươi chẳng qua cũng chỉ là cảnh giới thiên thần thì có là cái thứ gì đâu chứ?” Tiêu Phong tức giận nói.

 

Ánh mắt của Giang Hoa đầy lạnh lẽo, không thèm nói một lời liền giơ tay lên đánh một chưởng.

 

Tiêu Phong chẳng qua chỉ là một Thần Quân Cảnh với một chưởng tựa dời núi lấp biển như vậy làm sao hắn có thể chặn lại được?

 

Nhưng mà đúng lúc này trước mắt Giang Hoa như bị hoa mắt, đòn tấn công của lão ta lại đột nhiên bị hóa giải một cách lặng lẽ.

 

“Thật nhanh!” Đồng tử của Giang Hoa co rút lại, trong lòng có chút kinh ngạc.

 

Lão ta là Thiên Thần tầng chín lại không thể nhìn ra Diệp Viễn đã ra tay như thế nào.

 

Phải biết rằng Diệp Viễn chẳng qua chỉ là một Thiên Thần tầng bảy.

 

Có điều lão ta cũng không quan tâm bởi vì đây chính là Giang phủ.

 

“Sao vậy, các ngươi muốn làm loạn Giang phủ sao?” Giang Hoa nghiêm giọng nói.

 

Diệp Viễn nhìn lão ta rồi nhẹ nhàng nói: “Rõ ràng ngươi là người ra tay trước sao lại nói là chúng ta làm loạn? Không gặp thì không gặp cũng đâu cần phải sỉ nhục sư trưởng. Bây giờ nếu ta hỏi thăm phụ thân của ngươi thì không biết ngươi sẽ có cảm xúc như thế nào? Ngươi tự xem đi, ta còn chưa hỏi mà mặt ngươi đã biến sắc rồi. Bởi vậy ngươi nên tự đặt mình vào vị trí của người khác, đừng đặt con mắt của mình lên đầu.”

 

Ngay sau đó sắc mặt của Giang Hoa trở nên xanh mét đi.

 

Diệp Viễn rõ ràng là đang mắng lão ta nhưng lại không giống là đang mắng, điều này khiến cho người ta cảm thấy thật ấm ức.

 

Sắc mặt lão ta trầm xuống sau đó hừ lạnh nói: “Hừ! Xem ra các người không coi Giang phủ ra gì! Người đâu mau đem những tên này xuống dạy dỗ thật tốt cho ta!”

 

Diệp Viễn nheo mắt lại một luồng khí tức mạnh mẽ bộc phát khóa chặt Giang Hoa lại.

 

Sắc mặt Giang Hoa thay đổi giống như bị mắc kẹt cái gì đó trong cổ họng ngay cả việc hô hấp cũng trở nên khó khăn.

 

Trong lòng lão ta vô cùng kinh ngạc, chỉ là một Thiên Thần tầng bảy tại sao có thể gây ra áp lực lớn đến cho lão ta như vậy?

 

Khi mệnh lệnh vừa được đưa ra ngay lập tức có bốn đến năm cường giả Thiên Thần tầng chín đồng loạt xông đến, tất cả bọn họ đều là thị vệ của Giang phủ.

 

Mặc dù có rất nhiều Chân Thần cường giả ở Đại Đế Đô nhưng không phải tự nhiên mà họ có thể trở thành thị vệ của Giang phủ.

 

Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận