Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (FULL)

 

 

Nghe được lời của Diệp Viễn, vẻ mặt Thẩm Sướng không khỏi sa sầm lại rồi nói: “Người trẻ tuổi, ngươi có biết lão phu là ai không? Vậy mà lại dám giành đồ với lão phu sao?”

 

Diệp Viễn nhìn Thẩm Sướng cười nói: “Đương nhiên là ta biết ngài chính là Thẩm Sướng đại sư. Nhưng Ngọc Hoa Dũ Tâm Đan không phải là ngài không thể luyện chế ra được sao? Nếu như ngài không thể luyện chế ra, thì cũng không thể để cái thổ kỳ lân này lãng phí vô ích ở đây được? Thẩm Sướng đại sư, ngài đức cao vọng trọng, nếu như ngài có thể lấy Ngọc Hoa Dũ Tâm Đan thần phẩm ra được, thì tiểu bối đương nhiên sẽ không tranh giành với ngài.”

 

Thẩm Sướng nghe vậy, sắc mặt không khỏi đen lại.

 

Ngọc Hoa Dũ Tâm Đan thần phẩm là loại dễ dàng luyện chế ra được như vậy sao?

 

Nếu lão ta có thể lấy nó ra, thì còn ở đây nói nhảm để làm gì nữa?

 

“Hừ! Tiểu tử, nếu khoác lác thì có thể soạn bản thảo trước được không hả? Không phải là lão phu khoe khoang đâu, nhưng ở Kim Hoán Đại Đế này, ngoại trừ Phiêu Vũ đại sư ra thì không ai tuyệt đối nắm chắc là có thể luyện chế ra được Ngọc Hoa Dũ Tâm Đan thần phẩm! Về phần những người khác, trong số những người có thực lực ngang bằng với lão phu, hay thua kém lão phu một chút, bọn họ đương nhiên cũng phải dựa vào vận may. Ngươi nói ngươi có thể luyện chế ra? Ai tin chứ!” Vẻ mặt Thẩm Sướng khinh thường nói.

 

Những người khác nghe vậy đều âm thầm gật đầu, trong lòng cười nhạo Diệp Viễn không biết tự lượng sức mình.

 

Thẩm Sướng đại sư đương nhiên không phải là đang khoe khoang, những lời lão ta nói tự nhiên sẽ có sự tự tin của lão ta, không ai cảm thấy rằng có điều gì không thỏa đáng.

 

Nhưng những gì Diệp Viễn vừa nói chính là đang khoác lác.

 

Nhất thời tiếng chế giễu vang lên khắp nơi, ai nấy cũng đều chế nhạo Diệp Viễn.

 

Diệp Viễn nhìn người trung niên đội mũ mềm cười: "Vị tiền bối này khoan hãy đóng quầy hàng, đợi thêm chút nữa Diệp mỗ đi một chút rồi về ngay, có được không?”

 

Người trung niên đội mũ nỉ nghi hoặc nhìn Diệp Viễn, hờ hững nói: “Nếu như ngươi thật sự có thể đem Ngọc Hoa Dũ Tâm Đan thần phẩm đến, thì thổ kỳ lân này tự nhiên sẽ thuộc về ngươi!”

 

Nói như thế nào thì người trung niên đội mũ nỉ căn bản không hề để tâm tới.

 

Đương nhiên là lão ta biết đến danh tiếng của Thẩm Sướng, cũng không muốn đắc tội nên mới nói như vậy.

 

Nếu nói Diệp Viễn lợi hại hơn Thẩm Sướng, thì có đánh chết lão ta cũng không tin.

 

Diệp Viễn gật đầu, rồi trực tiếp xoay người rời đi.

 

Thẩm Sướng “hừ” lạnh một tiếng, tất nhiên là cũng không hề lưu tâm.

 

Đừng nói chỉ là một Đan Thần Ngũ Tinh, cho dù có Đan Thần Lục Tinh đến thì lão ta cũng có đủ tự tin nghĩ rằng đối phương không bằng mình.

 

Một tiểu tử cảnh giới thiên thần, tuổi xương chưa tới một nghìn năm lại có thể luyện chế ra được Ngọc Hoa Dũ Tâm Đan thần phẩm sao?

 

Mơ mộng hảo huyền!

 

Sau khi Diệp Viễn rời đi, lại tiếp tục dò hỏi về linh dược cần thiết để luyện chế ra được Ngọc Hoa Dũ Tâm Đan.

 

Nhưng đừng nhắc tới hành động này của hắn đã thu hút sự chú ý của không ít người.

 

Một số người không tin, vậy mà lại đi theo Diệp Viễn lòng vòng khắp nơi trong Bách Thảo Tập.

 

Mặc dù Ngọc Hoa Dũ Tâm Đan là đan dược với độ khó cấp chín, nhưng nó phổ biến hơn nhiều so với linh đan mà Mộc Vũ Hồi Mộng Đan cần, các tiệm lớn đều có hàng trữ, Diệp Viễn đã nhanh chóng thu thập xong xuôi.

 

Tất nhiên, những thứ này cũng tiêu tốn rất nhiều Thần Nguyên Thạch.

 

Tuy nhiên, Diệp Viễn của bây giờ có quyền thừa kế Tử Cực Điện, và sở hữu mười thành Lĩnh Nam.

 

Dù hắn đã cắt giảm rất nhiều thuế má thì hắn vẫn là một đại gia mới nổi, việc mua sắm những linh dược này đương nhiên là cũng không đáng kể.

 

Trong Bách Thảo Tập này, có không ít người đang trao đổi đan dược, đương nhiên cũng có phòng luyện đan rồi.

 

Diệp Viễn thu thập linh dược xong, rồi thuê một phòng luyện đan và bắt đầu luyện đan.

 

Bên ngoài phòng luyện đan, một nhóm người vây quanh nói chuyện phiếm.

 

“Tiểu tử này, thật sự đi luyện đan à! Hắn ta mua những linh dược này, e rằng đã bỏ ra không dưới một triệu Thần Nguyên Thạch trung phẩm rồi đúng không?”


“Này này nhìn tiểu tử này tuổi còn trẻ vậy mà lại là một người có tiền đấy!”

 

Nghe được lời của Diệp Viễn, vẻ mặt Thẩm Sướng không khỏi sa sầm lại rồi nói: “Người trẻ tuổi, ngươi có biết lão phu là ai không? Vậy mà lại dám giành đồ với lão phu sao?”

 

Diệp Viễn nhìn Thẩm Sướng cười nói: “Đương nhiên là ta biết ngài chính là Thẩm Sướng đại sư. Nhưng Ngọc Hoa Dũ Tâm Đan không phải là ngài không thể luyện chế ra được sao? Nếu như ngài không thể luyện chế ra, thì cũng không thể để cái thổ kỳ lân này lãng phí vô ích ở đây được? Thẩm Sướng đại sư, ngài đức cao vọng trọng, nếu như ngài có thể lấy Ngọc Hoa Dũ Tâm Đan thần phẩm ra được, thì tiểu bối đương nhiên sẽ không tranh giành với ngài.”

 

Thẩm Sướng nghe vậy, sắc mặt không khỏi đen lại.

 

Ngọc Hoa Dũ Tâm Đan thần phẩm là loại dễ dàng luyện chế ra được như vậy sao?

 

Nếu lão ta có thể lấy nó ra, thì còn ở đây nói nhảm để làm gì nữa?

 

“Hừ! Tiểu tử, nếu khoác lác thì có thể soạn bản thảo trước được không hả? Không phải là lão phu khoe khoang đâu, nhưng ở Kim Hoán Đại Đế này, ngoại trừ Phiêu Vũ đại sư ra thì không ai tuyệt đối nắm chắc là có thể luyện chế ra được Ngọc Hoa Dũ Tâm Đan thần phẩm! Về phần những người khác, trong số những người có thực lực ngang bằng với lão phu, hay thua kém lão phu một chút, bọn họ đương nhiên cũng phải dựa vào vận may. Ngươi nói ngươi có thể luyện chế ra? Ai tin chứ!” Vẻ mặt Thẩm Sướng khinh thường nói.

 

Những người khác nghe vậy đều âm thầm gật đầu, trong lòng cười nhạo Diệp Viễn không biết tự lượng sức mình.

 

Thẩm Sướng đại sư đương nhiên không phải là đang khoe khoang, những lời lão ta nói tự nhiên sẽ có sự tự tin của lão ta, không ai cảm thấy rằng có điều gì không thỏa đáng.

 

Nhưng những gì Diệp Viễn vừa nói chính là đang khoác lác.

 

Nhất thời tiếng chế giễu vang lên khắp nơi, ai nấy cũng đều chế nhạo Diệp Viễn.

 

Diệp Viễn nhìn người trung niên đội mũ mềm cười: "Vị tiền bối này khoan hãy đóng quầy hàng, đợi thêm chút nữa Diệp mỗ đi một chút rồi về ngay, có được không?”

 

Người trung niên đội mũ nỉ nghi hoặc nhìn Diệp Viễn, hờ hững nói: “Nếu như ngươi thật sự có thể đem Ngọc Hoa Dũ Tâm Đan thần phẩm đến, thì thổ kỳ lân này tự nhiên sẽ thuộc về ngươi!”

 

Nói như thế nào thì người trung niên đội mũ nỉ căn bản không hề để tâm tới.

 

Đương nhiên là lão ta biết đến danh tiếng của Thẩm Sướng, cũng không muốn đắc tội nên mới nói như vậy.

 

Nếu nói Diệp Viễn lợi hại hơn Thẩm Sướng, thì có đánh chết lão ta cũng không tin.

 

Diệp Viễn gật đầu, rồi trực tiếp xoay người rời đi.

 

Thẩm Sướng “hừ” lạnh một tiếng, tất nhiên là cũng không hề lưu tâm.

 

Đừng nói chỉ là một Đan Thần Ngũ Tinh, cho dù có Đan Thần Lục Tinh đến thì lão ta cũng có đủ tự tin nghĩ rằng đối phương không bằng mình.

 

Một tiểu tử cảnh giới thiên thần, tuổi xương chưa tới một nghìn năm lại có thể luyện chế ra được Ngọc Hoa Dũ Tâm Đan thần phẩm sao?

 

Mơ mộng hảo huyền!

 

Sau khi Diệp Viễn rời đi, lại tiếp tục dò hỏi về linh dược cần thiết để luyện chế ra được Ngọc Hoa Dũ Tâm Đan.

 

Nhưng đừng nhắc tới hành động này của hắn đã thu hút sự chú ý của không ít người.

 

Một số người không tin, vậy mà lại đi theo Diệp Viễn lòng vòng khắp nơi trong Bách Thảo Tập.

 

Mặc dù Ngọc Hoa Dũ Tâm Đan là đan dược với độ khó cấp chín, nhưng nó phổ biến hơn nhiều so với linh đan mà Mộc Vũ Hồi Mộng Đan cần, các tiệm lớn đều có hàng trữ, Diệp Viễn đã nhanh chóng thu thập xong xuôi.

 

Tất nhiên, những thứ này cũng tiêu tốn rất nhiều Thần Nguyên Thạch.

 

Tuy nhiên, Diệp Viễn của bây giờ có quyền thừa kế Tử Cực Điện, và sở hữu mười thành Lĩnh Nam.

 

Dù hắn đã cắt giảm rất nhiều thuế má thì hắn vẫn là một đại gia mới nổi, việc mua sắm những linh dược này đương nhiên là cũng không đáng kể.

 

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận