“Nhất định là do ta bị hoa mắt rồi! Lẽ nào thực lực đan đạo của tiểu tử này còn mạnh hơn cả Thẩm Sướng đại sư sao?”
…
Thẩm Sướng đại sư đã đứng ở đây cả nửa ngày mà người trung niên đội mũ vẫn không chịu buông.
Vậy mà bây giờ lại đưa Thổ Kỳ Lân cho một người trẻ tuổi như vậy!
Cảnh tượng này như một cuộc đả kích lớn đến với mọi người.
Ở Đại Đế Đô thần dược tuyệt phẩm không phải hiếm nhưng thần dược tuyệt phẩm cấp chín thì lại rất hiếm.
Độ khó của đan dược cấp chín có thể nói mỗi một viên đều khó như lên trời!
Thiên phẩm dễ kiếm, tuyệt phẩm khó tìm!
Nhưng bây giờ Diệp Viễn lại lấy ra một đan được thiên phẩm cấp chín, bọn họ làm sao có thể không kinh ngạc được?
Hơn nữa khi so sánh với Thẩm Sướng đại sư ở bên cạnh thì sự cảm thán này càng tăng thêm kịch liệt.
Diệp Viễn vươn tay để lấy Thổ Kỳ Lân nhưng lại nghe được Thẩm Sướng lớn tiếng nói: “Khoan đã!”
Người trung niên đội nón cau mày nói: “Đại sư à, bây giờ giao dịch đã hoàn thành rồi, lẽ nào đại sư muốn phá hoại giao dịch này sao?”
Ở Bách Thảo Tập mọi thứ được mua bán với nhau, người đồng ý mua thì người kia đồng ý bán.
Phá hoại giao dịch là một tội rất nặng ở đây, ngay cả một nhân vật như Thẩm Sướng cũng không chịu nổi.
Thẩm Sướng không trả lời mà đưa tay về hướng người trung niên đội mũ và nói: “Đưa đan dược cho ta xem.”
Người trung niên đội nón do dự một lúc cuối cùng vẫn là đưa lọ thuốc qua.
Lão ta không lo Thẩm Sướng sẽ phá hủy lọ thuốc bởi nếu như vậy thì Thẩm Sướng sẽ không gánh nổi hậu quả.
Thẩm Sướng cầm lấy cái lọ và chìm vào trong đó.
Chẳng mấy chốc nét mặt lão ta cũng trở nên phức tạp và đầy kinh ngạc hệt như người trung niên đội mũ vừa rồi.
“Tiểu tử, đại nhân nhà ngươi là ai?” Thẩm Sướng hỏi Diệp Viễn với vẻ mặt nghiêm túc.
“Đại nhân sao?” Diệp Viễn sửng sốt khi nghe được lời này.
“Bớt phí lời đi! Dựa theo tuổi xương của ngươi tuyệt đối không quá hai nghìn năm tuổi nếu như ngươi ở độ tuổi này mà có thể luyện chế ra được Hoa Ngọc Dũ Tâm Đan gần với Hạo Linh thần phẩm thì nhiều tuổi như lão phu đây không phải sống như một con chó sao?” Thẩm Sướng nói.
Sau khi nghe điều này những người xung quanh bất ngờ nhận ra.
Đúng vậy!
Tiểu tử này nhất định phải xuất thân từ một thế gia đan dược nào đó, đứng sau hắn ta nhất định phải có một cao giai đan thần lợi hại.
Thực lực của cao giai đan thần này ít nhất cũng không thua kém Thẩm Sướng đại sư, thậm chí có thể mạnh hơn lão ta.
Nếu không vẻ mặt của Thẩm Sướng đại sư cũng sẽ không nghiêm trọng như vậy.
Còn việc Diệp Viễn dùng một hai canh giờ để luyện đan dược vừa rồi chẳng qua chỉ là vỏ bọc.
Nghe Thẩm Sướng nói vậy trên mặt Diệp Viễn lộ ra vẻ kỳ quái.
Biểu hiện của bản thân lẽ nào quá kinh diễm sao?
Đến Thẩm Sướng cũng không tin rằng đan dược này là do bản thân hắn ta luyện ra.
Nếu như hắn luyện ra thần dược Hạo Linh có khi nào Thẩm Sướng sẽ đoán cường giả đứng sau hắn là Dược Tổ đại nhân không nhỉ?
“Đan dược này là do chính ta luyện ra.” Diệp Viễn nhẹ nhàng nói.
Thẩm Sướng nhìn chằm chằm vào Diệp Viễn rồi sốt ruột hỏi: “Người trẻ muốn thành danh là chuyện tốt nhưng phải dựa vào bản lĩnh của bản thân! Nếu ngươi như thế này thì cho dù sau này có thật sự nổi danh thiên hạ lúc người khác tìm đến ngươi để xin thuốc thì ngươi phải làm sao? Ngươi có một xuất thân tốt vì vậy đừng bỏ lỡ!”
Rõ ràng là Thẩm Sướng không tin những gì Diệp Viễn nói.
Diệp Viễn đi ra ngoài một vòng và chỉ chưa đến hai giờ đã lấy ra một thần đan Tử Linh.
Theo quan điểm của Thẩm Sướng, đây chỉ là hành động Diệp Viễn muốn che đậy và hy vọng người khác sẽ tin rằng loại thuốc này là do chính mình làm ra.
Trên thực tế Diệp Viễn chỉ là tình cờ có được Hoa Ngọc Dũ Tâm Đan.
Nếu như xuất thân từ một thế gia đan dược thì trên người có một vài thánh dược cũng là chuyện bình thường.
Chỉ là cái kiểu hư danh này khiến cho Thẩm Sướng rất ghét bỏ.
Đứng ở bên cạnh Bạch Thần và Ninh Thiên Bình cũng không nghe nổi nữa, họ muốn tranh luận vài câu nhưng lại bị động tác của Diệp Viễn ngăn lại.
“Thẩm Sướng đại sư dạy bảo rất đúng, vãn bối đã tiếp thu được rồi. Có điều đại nhân nhà ta không ở bên cạnh nên e rằng sẽ làm đại sư phải thất vọng rồi.” Diệp Viễn cười nói.
“Nhất định là do ta bị hoa mắt rồi! Lẽ nào thực lực đan đạo của tiểu tử này còn mạnh hơn cả Thẩm Sướng đại sư sao?”
…
Thẩm Sướng đại sư đã đứng ở đây cả nửa ngày mà người trung niên đội mũ vẫn không chịu buông.
Vậy mà bây giờ lại đưa Thổ Kỳ Lân cho một người trẻ tuổi như vậy!
Cảnh tượng này như một cuộc đả kích lớn đến với mọi người.
Ở Đại Đế Đô thần dược tuyệt phẩm không phải hiếm nhưng thần dược tuyệt phẩm cấp chín thì lại rất hiếm.
Độ khó của đan dược cấp chín có thể nói mỗi một viên đều khó như lên trời!
Thiên phẩm dễ kiếm, tuyệt phẩm khó tìm!
Nhưng bây giờ Diệp Viễn lại lấy ra một đan được thiên phẩm cấp chín, bọn họ làm sao có thể không kinh ngạc được?
Hơn nữa khi so sánh với Thẩm Sướng đại sư ở bên cạnh thì sự cảm thán này càng tăng thêm kịch liệt.
Diệp Viễn vươn tay để lấy Thổ Kỳ Lân nhưng lại nghe được Thẩm Sướng lớn tiếng nói: “Khoan đã!”
Người trung niên đội nón cau mày nói: “Đại sư à, bây giờ giao dịch đã hoàn thành rồi, lẽ nào đại sư muốn phá hoại giao dịch này sao?”
Ở Bách Thảo Tập mọi thứ được mua bán với nhau, người đồng ý mua thì người kia đồng ý bán.
Phá hoại giao dịch là một tội rất nặng ở đây, ngay cả một nhân vật như Thẩm Sướng cũng không chịu nổi.
Thẩm Sướng không trả lời mà đưa tay về hướng người trung niên đội mũ và nói: “Đưa đan dược cho ta xem.”
Người trung niên đội nón do dự một lúc cuối cùng vẫn là đưa lọ thuốc qua.
Lão ta không lo Thẩm Sướng sẽ phá hủy lọ thuốc bởi nếu như vậy thì Thẩm Sướng sẽ không gánh nổi hậu quả.
Thẩm Sướng cầm lấy cái lọ và chìm vào trong đó.
Chẳng mấy chốc nét mặt lão ta cũng trở nên phức tạp và đầy kinh ngạc hệt như người trung niên đội mũ vừa rồi.
“Tiểu tử, đại nhân nhà ngươi là ai?” Thẩm Sướng hỏi Diệp Viễn với vẻ mặt nghiêm túc.
“Đại nhân sao?” Diệp Viễn sửng sốt khi nghe được lời này.
“Bớt phí lời đi! Dựa theo tuổi xương của ngươi tuyệt đối không quá hai nghìn năm tuổi nếu như ngươi ở độ tuổi này mà có thể luyện chế ra được Hoa Ngọc Dũ Tâm Đan gần với Hạo Linh thần phẩm thì nhiều tuổi như lão phu đây không phải sống như một con chó sao?” Thẩm Sướng nói.
Sau khi nghe điều này những người xung quanh bất ngờ nhận ra.
Đúng vậy!
Tiểu tử này nhất định phải xuất thân từ một thế gia đan dược nào đó, đứng sau hắn ta nhất định phải có một cao giai đan thần lợi hại.
Thực lực của cao giai đan thần này ít nhất cũng không thua kém Thẩm Sướng đại sư, thậm chí có thể mạnh hơn lão ta.
Nếu không vẻ mặt của Thẩm Sướng đại sư cũng sẽ không nghiêm trọng như vậy.
Còn việc Diệp Viễn dùng một hai canh giờ để luyện đan dược vừa rồi chẳng qua chỉ là vỏ bọc.
Nghe Thẩm Sướng nói vậy trên mặt Diệp Viễn lộ ra vẻ kỳ quái.
Biểu hiện của bản thân lẽ nào quá kinh diễm sao?
Đến Thẩm Sướng cũng không tin rằng đan dược này là do bản thân hắn ta luyện ra.
Nếu như hắn luyện ra thần dược Hạo Linh có khi nào Thẩm Sướng sẽ đoán cường giả đứng sau hắn là Dược Tổ đại nhân không nhỉ?
“Đan dược này là do chính ta luyện ra.” Diệp Viễn nhẹ nhàng nói.
Thẩm Sướng nhìn chằm chằm vào Diệp Viễn rồi sốt ruột hỏi: “Người trẻ muốn thành danh là chuyện tốt nhưng phải dựa vào bản lĩnh của bản thân! Nếu ngươi như thế này thì cho dù sau này có thật sự nổi danh thiên hạ lúc người khác tìm đến ngươi để xin thuốc thì ngươi phải làm sao? Ngươi có một xuất thân tốt vì vậy đừng bỏ lỡ!”
Rõ ràng là Thẩm Sướng không tin những gì Diệp Viễn nói.
Diệp Viễn đi ra ngoài một vòng và chỉ chưa đến hai giờ đã lấy ra một thần đan Tử Linh.
Theo quan điểm của Thẩm Sướng, đây chỉ là hành động Diệp Viễn muốn che đậy và hy vọng người khác sẽ tin rằng loại thuốc này là do chính mình làm ra.
Trên thực tế Diệp Viễn chỉ là tình cờ có được Hoa Ngọc Dũ Tâm Đan.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!