Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (FULL)

Nghe được lời Diệp Viễn nói, trên mặt của Thẩm Sướng hiện lên vẻ tiếc nuối.

Luyện Dược sư có thể luyện chế ra được Ngọc Hoa Dũ Tâm Đan có chất lượng tốt như vậy, chắc chắn là một người rất lợi hại.

Đến cảnh giới của lão ta mà có thể được mài giũa với người như thế thì còn quan trọng hơn nhiều so với một cái Thổ Kỳ Lân.

Thẩm Sướng nhìn Diệp Viễn, gật đầu nói: “người trẻ tuổi, đi theo một người lợi hại như vậy thì phải tu hành cho thật tốt! Có thể học được một hai phần mười từ hắn thì đã đủ cho ngươi được lợi cả đời rồi.”

Thái độ nhận lỗi của Diệp Viễn khiến hảo cảm của lão ta đối với Diệp Viễn tăng lên.

Biết sai thì sửa là chuyện vô cùng tốt.

Chỉ là lão ta không để ý đến sắc mặt của Bạch Thần và Ninh Thiên Bình ở sau lưng Diệp Viễn kỳ lạ đến thế nào.

Diệp Viễn nghe vậy cười nói: “Vâng, sau này vãn bối nhất định sẽ cố gắng hơn nữa. Vậy… Thổ Kỳ Lân này, vãn bối có thể lấy được chưa ạ?”

Khóe miệng của Thẩm Sướng khẽ co rút, vẫy vẫy tay, ra hiệu Diệp Viễn lấy nó đi.

Thổ Kỳ Lân này quá quý giá, không phải có tiền là có thể mua được đâu.

Lần này không lấy được, sau này không biết khi nào mới có cơ hội được gặp lại lần nữa.

Đương nhiên Diệp Viễn cũng sẽ không khách sáo, nhẹ nhàng vung một cái đã lấy đi Thổ Kỳ Lân.

“Người trẻ tuổi, không biết đại nhân nhà ngươi tên họ là gì, xuất thân từ đâu?” Rõ ràng là Thẩm Sướng vẫn chưa hết hy vọng, muốn nghe ngóng lai lịch của Diệp Viễn.

Chỉ là làm sao mà Diệp Viễn bịa ra một cái lai lịch cho lão ta được chứ, chỉ đành qua loa nói: “Đại sư, nhà ta đã dặn dò nhiều lần rằng ở bên ngoài nhất định không được để lộ thân thế, nếu không thì sẽ xử phạt theo gia pháp, quả thực là xin lỗi.”

Thẩm Sướng nghe vậy, chỉ có thể bất lực thở dài một hơi, xoay người rời đi.

Người trung niên đội mũ mềm cất đan dược đi, nói với Diệp Viễn: “Huynh đệ, mặc dù đan dược này không phải do đích thân ngươi luyện chế, nhưng lại giúp ích cho ta rất nhiều. Giá trị đan dược của ngươi đã vượt xa so với Thổ Kỳ Lân, nên nếu có yêu cầu gì kèm theo thì cứ nói ra.”

Vốn dĩ giá trị của một viên Ngũ Giai thần đan có độ khó cấp chín đương nhiên là vượt xa so với một linh dược Ngũ Giai.

Chỉ là Thổ Kỳ Lân quá hiếm gặp nên người trung niên đội mũ mềm mới nâng giá, dùng nó để đổi lấy một viên thần phẩm Ngọc Hoa Dũ Tâm Đan.

Mặc dù lão ta là cường giả cảnh giới Chân Thần, nhưng nếu bảo lão ta mua một viên thần phẩm Ngọc Hoa Dũ Tâm Đan thì lão ta có đập nồi bán sắt cũng không mua nổi.

Ngay cả Thẩm Sướng cũng không luyện chế ra được thần phẩm Ngọc Hoa Dũ Tâm Đan, có thể tưởng tượng được nó quý giá cỡ nào.

Diệp Viễn chắp tay lại nói: “Không cần đâu, một viên đan dược mà thôi, có là gì đâu chứ, cứ coi như là kết bạn đi.”

Người trung niên đội mũ mềm hơi sửng sốt, rõ ràng là không ngờ rằng Diệp Viễn lại rộng lượng như vậy.

Nhưng mà suy nghĩ kỹ lại thì lão ta liền bình tĩnh.

Với thân phận của Diệp Viễn, e rằng là không hề quan tâm đến chút bồi thường này đâu nhỉ?

“Huynh đệ, ta làm bạn với ngươi đấy! Lần này coi như ta nợ ngươi một ân tình, nếu như có gì cần Hoắc Trăn ta giúp đỡ thì cứ việc nói ra.” Người trung niên đội mũ mềm chắp tay làm lễ rồi xoay người rời đi.

Trong phòng luyện đan của Bách Thảo Tập, vẻ mặt của Bạch Thần và Ninh Thiên Bình đều ấm ức.

Tiểu Đồng ôm lấy Bảo Trư, ánh mắt nóng rực.

“Theo ta thấy thì rõ ràng là lão già kia tự tìm lối thoát cho mình, thật là lẽ nào lại như vậy chứ!” Bạch Thần nói.

“Lão già đó không luyện chế ra được đan dược mà còn có lòng dạ tiểu nhân, không tin đan dược là do ngài luyện chế ra, nực cười! Ngu dốt!” Ninh Thiên Bình nói.

Diệp Viễn cười nói: “Không tranh giành chính là tranh giành. Nhớ lấy, thực lực của ngươi chỉ thuộc về ngươi, không cần người khác công nhận. Đến lúc bọn họ nhìn thấy được sức mạnh của ngươi rồi thì cần gì phải giải thích rõ nữa?”

Nghe được lời Diệp Viễn nói, trên mặt của Thẩm Sướng hiện lên vẻ tiếc nuối.

Luyện Dược sư có thể luyện chế ra được Ngọc Hoa Dũ Tâm Đan có chất lượng tốt như vậy, chắc chắn là một người rất lợi hại.

Đến cảnh giới của lão ta mà có thể được mài giũa với người như thế thì còn quan trọng hơn nhiều so với một cái Thổ Kỳ Lân.

Thẩm Sướng nhìn Diệp Viễn, gật đầu nói: “người trẻ tuổi, đi theo một người lợi hại như vậy thì phải tu hành cho thật tốt! Có thể học được một hai phần mười từ hắn thì đã đủ cho ngươi được lợi cả đời rồi.”

Thái độ nhận lỗi của Diệp Viễn khiến hảo cảm của lão ta đối với Diệp Viễn tăng lên.

Biết sai thì sửa là chuyện vô cùng tốt.

Chỉ là lão ta không để ý đến sắc mặt của Bạch Thần và Ninh Thiên Bình ở sau lưng Diệp Viễn kỳ lạ đến thế nào.

Diệp Viễn nghe vậy cười nói: “Vâng, sau này vãn bối nhất định sẽ cố gắng hơn nữa. Vậy… Thổ Kỳ Lân này, vãn bối có thể lấy được chưa ạ?”

Khóe miệng của Thẩm Sướng khẽ co rút, vẫy vẫy tay, ra hiệu Diệp Viễn lấy nó đi.

Thổ Kỳ Lân này quá quý giá, không phải có tiền là có thể mua được đâu.

Lần này không lấy được, sau này không biết khi nào mới có cơ hội được gặp lại lần nữa.

Đương nhiên Diệp Viễn cũng sẽ không khách sáo, nhẹ nhàng vung một cái đã lấy đi Thổ Kỳ Lân.

“Người trẻ tuổi, không biết đại nhân nhà ngươi tên họ là gì, xuất thân từ đâu?” Rõ ràng là Thẩm Sướng vẫn chưa hết hy vọng, muốn nghe ngóng lai lịch của Diệp Viễn.

Chỉ là làm sao mà Diệp Viễn bịa ra một cái lai lịch cho lão ta được chứ, chỉ đành qua loa nói: “Đại sư, nhà ta đã dặn dò nhiều lần rằng ở bên ngoài nhất định không được để lộ thân thế, nếu không thì sẽ xử phạt theo gia pháp, quả thực là xin lỗi.”

Thẩm Sướng nghe vậy, chỉ có thể bất lực thở dài một hơi, xoay người rời đi.

Người trung niên đội mũ mềm cất đan dược đi, nói với Diệp Viễn: “Huynh đệ, mặc dù đan dược này không phải do đích thân ngươi luyện chế, nhưng lại giúp ích cho ta rất nhiều. Giá trị đan dược của ngươi đã vượt xa so với Thổ Kỳ Lân, nên nếu có yêu cầu gì kèm theo thì cứ nói ra.”

Vốn dĩ giá trị của một viên Ngũ Giai thần đan có độ khó cấp chín đương nhiên là vượt xa so với một linh dược Ngũ Giai.

Chỉ là Thổ Kỳ Lân quá hiếm gặp nên người trung niên đội mũ mềm mới nâng giá, dùng nó để đổi lấy một viên thần phẩm Ngọc Hoa Dũ Tâm Đan.

Mặc dù lão ta là cường giả cảnh giới Chân Thần, nhưng nếu bảo lão ta mua một viên thần phẩm Ngọc Hoa Dũ Tâm Đan thì lão ta có đập nồi bán sắt cũng không mua nổi.

Ngay cả Thẩm Sướng cũng không luyện chế ra được thần phẩm Ngọc Hoa Dũ Tâm Đan, có thể tưởng tượng được nó quý giá cỡ nào.

Diệp Viễn chắp tay lại nói: “Không cần đâu, một viên đan dược mà thôi, có là gì đâu chứ, cứ coi như là kết bạn đi.”

Người trung niên đội mũ mềm hơi sửng sốt, rõ ràng là không ngờ rằng Diệp Viễn lại rộng lượng như vậy.

Nhưng mà suy nghĩ kỹ lại thì lão ta liền bình tĩnh.

Với thân phận của Diệp Viễn, e rằng là không hề quan tâm đến chút bồi thường này đâu nhỉ?

“Huynh đệ, ta làm bạn với ngươi đấy! Lần này coi như ta nợ ngươi một ân tình, nếu như có gì cần Hoắc Trăn ta giúp đỡ thì cứ việc nói ra.” Người trung niên đội mũ mềm chắp tay làm lễ rồi xoay người rời đi.

Trong phòng luyện đan của Bách Thảo Tập, vẻ mặt của Bạch Thần và Ninh Thiên Bình đều ấm ức.

Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận