Cùng ở độ khó cấp chín nhưng hai loại đan dược Ngọc Hoa Dũ Tâm Đan và Mộc Vũ Hồi Mộng Đan lại hoàn toàn khác nhau.
Diệp Viễn căn bản không có cách nào để làm quen với dược tính với những linh dược này mà chỉ có thể suy luận từng chút một.
Việc có thể luyện chế ra thượng phẩm trong hoàn cảnh này đã rất lợi hại rồi.
Thế nhưng Diệp Viễn đã lấy ra một viên đan dược hoàn hảo!
Tiểu Đồng thật sự không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả sự chấn động ở trong lòng hắn ta vào lúc này.
Ngược lại Ninh Thiên Bình không có cảm xúc sâu như Tiểu Đồng, mà hắn ta chỉ lớn tiếng cười nói: “Ha ha ha, ta đã nói gì hả? Đại nhân đã ra tay thì chắc chắn sẽ không thất bại đâu! Ngài ấy chính là người vô địch về đan đạo!”
Lúc này Ninh Thiên Bình giống như một kẻ thắng cuộc vậy.
Trong khoảng thời gian một tháng nay, hắn cảm thấy rất lo lắng cho Diệp Viễn, nhưng mà niềm tin của hắn đối với Diệp Viễn chưa từng bị lay động.
Sự thật chứng minh hắn đã đúng!
Tiểu Đồng mở miệng ra nhưng lại không nói ra được lời nào.
Vào lúc này, hắn ta đột nhiên phát hiện những hiểu biết của hắn ta đối với Diệp Viễn vẫn còn hời hợt đến như vậy.
Trong một tháng nay, hắn ta nghĩ rằng niềm tin của Ninh Thiên Bình đối với Diệp Viễn quá mù quáng rồi.
Thế nhưng bây giờ hắn ta nhận ra rằng sự thật chưa chắc đã như vậy.
Dựa vào tuổi tác của Diệp Viễn, hắn ta có thể đạt được thành tích khủng khiếp đến như vậy ở trong đan đạo thì căn bản không thể suy đoán về hắn ta bằng những lý lẽ thông thường được.
Vì vậy niềm tin của Ninh Thiên Binh có lẽ chưa chắc đã là sự sùng bái mù quáng.
Không, không phải có lẽ mà là chắc chắn!
Tiểu Đồng nhìn vào Ninh Thiên Bình và thở dài nói: “Được thôi, ta thừa nhận ta đã sai! Là do ta đã xem thường Diệp Viễn, sự lớn mạnh của hắn không hẳn chỉ đến từ thực lực của hắn. Những thành tựu sau này của tiểu tử này không thể tưởng tượng nổi!”
Ninh Thiên Bình sửng sốt, vị cường giả Thiên Tôn kiêu ngạo này lại xin lỗi hắn à?
Diệp Viễn đã có một giấc ngủ rất ngon, hắn ta đã ngủ đến mười ngày mười đêm.
Đối với các cường giả Thần Đạo mà nói thì bọn họ đã không cần phải ngủ để khôi phục trạng thái.
Thế nhưng lần này Diệp Viễn đã tiêu hao quá nhiều tâm lực nên cần có một giấc ngủ sâu mới có thể giúp hắn ta khôi phục trạng thái.
Ngày hôm nay cuối cùng Diệp Viễn cũng tỉnh lại, hắn ta lại phát hiện có một đôi mắt lớn và tròn vo đang nhìn vào hắn ta.
Một chiếc mũi lợn đang chống ở trên đầu mũi của hắn ta.
“Bảo Trư à? Tiểu Đồng đã bế quan rồi sao?” Diệp Viễn rất nhanh đã tỉnh táo trở lại.
“Ục ịch ục ịch!”
Bảo Trư liên tục gật đầu, Diệp Viễn liền bừng tỉnh.
“Đại nhân, ngài đã tỉnh rồi! Tiểu Đồng đã uống Mộc Vũ Hồi Mộng Đan và trở về Tử Cực Điện để bế quan rồi.” Ninh Thiên Bình nói.
Trong những ngày này nhóm người Ninh Thiên Bình vẫn luôn ở bên cạnh Diệp Viễn.
Lúc này bọn họ nhìn thấy hắn ta đã tỉnh lại cũng thở phào nhẹ nhõm.
Diệp Viễn chậm rãi ngồi dậy và gật đầu nói: “Thời gian cũng đã trì hoãn rất lâu rồi, nên làm chính sự thôi.”
Tiêu Phong nói với ánh mắt ngưng đọng: “Ngươi muốn làm gì?”
Diệp Viễn nói: “Chẳng phải Phiêu Vũ Thiên Tôn đã tạo Đan Thần Các để xác định cấp bậc của đan thần thông qua Đấu Đan sao? Vậy thì chúng ta đi xem thử một chút!”
Cùng ở độ khó cấp chín nhưng hai loại đan dược Ngọc Hoa Dũ Tâm Đan và Mộc Vũ Hồi Mộng Đan lại hoàn toàn khác nhau.
Diệp Viễn căn bản không có cách nào để làm quen với dược tính với những linh dược này mà chỉ có thể suy luận từng chút một.
Việc có thể luyện chế ra thượng phẩm trong hoàn cảnh này đã rất lợi hại rồi.
Thế nhưng Diệp Viễn đã lấy ra một viên đan dược hoàn hảo!
Tiểu Đồng thật sự không biết dùng từ ngữ nào để diễn tả sự chấn động ở trong lòng hắn ta vào lúc này.
Ngược lại Ninh Thiên Bình không có cảm xúc sâu như Tiểu Đồng, mà hắn ta chỉ lớn tiếng cười nói: “Ha ha ha, ta đã nói gì hả? Đại nhân đã ra tay thì chắc chắn sẽ không thất bại đâu! Ngài ấy chính là người vô địch về đan đạo!”
Lúc này Ninh Thiên Bình giống như một kẻ thắng cuộc vậy.
Trong khoảng thời gian một tháng nay, hắn cảm thấy rất lo lắng cho Diệp Viễn, nhưng mà niềm tin của hắn đối với Diệp Viễn chưa từng bị lay động.
Sự thật chứng minh hắn đã đúng!
Tiểu Đồng mở miệng ra nhưng lại không nói ra được lời nào.
Vào lúc này, hắn ta đột nhiên phát hiện những hiểu biết của hắn ta đối với Diệp Viễn vẫn còn hời hợt đến như vậy.
Trong một tháng nay, hắn ta nghĩ rằng niềm tin của Ninh Thiên Bình đối với Diệp Viễn quá mù quáng rồi.
Thế nhưng bây giờ hắn ta nhận ra rằng sự thật chưa chắc đã như vậy.
Dựa vào tuổi tác của Diệp Viễn, hắn ta có thể đạt được thành tích khủng khiếp đến như vậy ở trong đan đạo thì căn bản không thể suy đoán về hắn ta bằng những lý lẽ thông thường được.
Vì vậy niềm tin của Ninh Thiên Binh có lẽ chưa chắc đã là sự sùng bái mù quáng.
Không, không phải có lẽ mà là chắc chắn!
Tiểu Đồng nhìn vào Ninh Thiên Bình và thở dài nói: “Được thôi, ta thừa nhận ta đã sai! Là do ta đã xem thường Diệp Viễn, sự lớn mạnh của hắn không hẳn chỉ đến từ thực lực của hắn. Những thành tựu sau này của tiểu tử này không thể tưởng tượng nổi!”
Ninh Thiên Bình sửng sốt, vị cường giả Thiên Tôn kiêu ngạo này lại xin lỗi hắn à?
Diệp Viễn đã có một giấc ngủ rất ngon, hắn ta đã ngủ đến mười ngày mười đêm.
Đối với các cường giả Thần Đạo mà nói thì bọn họ đã không cần phải ngủ để khôi phục trạng thái.
Thế nhưng lần này Diệp Viễn đã tiêu hao quá nhiều tâm lực nên cần có một giấc ngủ sâu mới có thể giúp hắn ta khôi phục trạng thái.
Ngày hôm nay cuối cùng Diệp Viễn cũng tỉnh lại, hắn ta lại phát hiện có một đôi mắt lớn và tròn vo đang nhìn vào hắn ta.
Một chiếc mũi lợn đang chống ở trên đầu mũi của hắn ta.
“Bảo Trư à? Tiểu Đồng đã bế quan rồi sao?” Diệp Viễn rất nhanh đã tỉnh táo trở lại.
“Ục ịch ục ịch!”
Bảo Trư liên tục gật đầu, Diệp Viễn liền bừng tỉnh.
“Đại nhân, ngài đã tỉnh rồi! Tiểu Đồng đã uống Mộc Vũ Hồi Mộng Đan và trở về Tử Cực Điện để bế quan rồi.” Ninh Thiên Bình nói.
Trong những ngày này nhóm người Ninh Thiên Bình vẫn luôn ở bên cạnh Diệp Viễn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!