“Ha ha ha… Diệp Viễn, ta muốn xem xem, ngươi có thể dùng bao nhiêu thời gian để giết toàn bộ bốn người chúng ta! Động thủ!” Từ Mậu điên cuồng cười to nói.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Ba đạo kiếm quang sắc bén xẹt qua trời cao, bay thẳng về khu vực đông người nhất.
Sắc mặt Diệp Viễn kịch biến, không chút do dự thi triển Không Gian Na Di.
Oanh!
Một kiếm này rơi vào trên người Diệp Viễn, trực tiếp đánh Diệp Viễn ngã xuống đường.
Nhưng mà hai đạo kiếm quang khác, Diệp Viễn không thể cứu vãn.
Rầm rầm!
Ở đây có hàng trăm hàng vạn võ giả, dưới hai đạo kiêm quang, hồn phi phách tán.
Cường giả Chân Thần tầng hai, đối với võ giả bình thường mà nói, chính là sự tồn tại như thần.
Trong hoàng thành, phần lớn võ giả là một vài Thần Quân Cảnh, Quy Khư Cảnh, sao có thể ngăn được công kích đáng sợ bậc này?
Những nơi kiếm quang đi qua, sinh linh đồ thán!
“Ha ha ha… sảng khoái!” Từ Mậu cười ha ha.
“Sớm biết tiểu tử này ngu như vậy, chúng ta tùy tiện bắt mấy người, chẳng phải là hắn sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ sao, vậy thì còn cần gì phải phiền toái như vậy?” Một sát thủ khác cũng cười to nói.
Trong một vùng đổ nát, Diệp Viễn phóng lên cao, mắt cay như sắp nứt, hai mắt đỏ như máu.
Đòn tấn công này đối với hắn mà noi không có nửa điểm thương tổn nào, nhưng mà dân chúng trong thành, sao có thể ngăn cản được đòn tấn công đáng sợ như thế?
“Dừng tay, dừng tay!”
Từ Mậu cười lớn, quả quyết xuất kiếm lần nữa.
“Dừng tay!”
Diệp Viễn gầm thét, đỡ lấy lần nữa, không có chút bất ngờ nào lại bị đánh ngã.
Nhưng mà, hai nơi khác, lại có rất nhiều võ giả bị giết chết, thậm chí đến cả chạy trốn cũng không kịp.
Trong thành, vô cùng hỗn loạn, kiếm quang đi tới chỗ nào chỗ đó thành nơi đổ nát.
“Dừng tay! Ta đi với các ngươi!” Diệp Viễn giận dữ hét lên.
Từ Mậu giơ tay lên, ý bảo hai người khác dừng lại.
Diệp Viễn bay lên lần nữa, đi về phía Từ Mậu.
Từ Mậu đã sớm bị Diệp Viễn đánh cho sợ hãi, thấy Diệp Viễn hùng hổ, hắn liên tiếp lùi về phía sau, kinh hô: “Đứng lại!”
Diệp Viễn bất đắc dĩ, phải dừng lại, có điều đôi mắt hắn lại tràn đầy băng lãnh.
Từ Mậu thấy Diệp Viễn quả nhiên dừng lại, không khỏi đắc ý, cười nói: “Ha ha, Diệp Dược Sư, thực lực của ngươi cường đại, đừng đến gần như vậy, ta sợ!”
Diệp Viễn lạnh lùng nhìn hắn, trầm giọng nói: “Ta đi với các ngươi, các ngươi không được lạm sát người vô tội!”
Vẻ mặt Từ Mậu đắc ý nói: “Sớm nghe lời như thế, chẳng phải bọn họ không cần chết sao? Ha ha, có điều… chúng ta không thể tin ngươi, ngươi quá lợi hại! Một khi ngươi đổi ý, chúng ta không có cách nào bắt được ngươi.”
Diệp Viễn lạnh lùng nói: “Ta có thể đóng băng khí huyết, phong bế thần hải! Nhưng mà, ta muốn các ngươi thề với thiên đạo, sau đó tuyệt đối không được đổi ý, ra tay với dân chúng trong thành!”
Từ Mậu nghe vậy, vẻ đắc ý trên mặt càng sâu.
“Đại nhân!”
Mở to mắt nhìn Diệp Viễn bị đưa đi, tất cả dân chúng trong thành đều rơi lệ.
Không ít người, còn trực tiếp quỳ xuống, dập đầu về phía Diệp Viễn rời đi.
Bọn họ hiểu rõ, Diệp Viễn vì bảo vệ bọn họ mới bị những người này bắt đi.
Võ giả luyện thể đóng băng khí huyết, giống như phong bế thần hải vậy, không thể nào thi triển được sức mạnh cơ thể nữa.
“Ha ha ha… Diệp Viễn, ta muốn xem xem, ngươi có thể dùng bao nhiêu thời gian để giết toàn bộ bốn người chúng ta! Động thủ!” Từ Mậu điên cuồng cười to nói.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Ba đạo kiếm quang sắc bén xẹt qua trời cao, bay thẳng về khu vực đông người nhất.
Sắc mặt Diệp Viễn kịch biến, không chút do dự thi triển Không Gian Na Di.
Oanh!
Một kiếm này rơi vào trên người Diệp Viễn, trực tiếp đánh Diệp Viễn ngã xuống đường.
Nhưng mà hai đạo kiếm quang khác, Diệp Viễn không thể cứu vãn.
Rầm rầm!
Ở đây có hàng trăm hàng vạn võ giả, dưới hai đạo kiêm quang, hồn phi phách tán.
Cường giả Chân Thần tầng hai, đối với võ giả bình thường mà nói, chính là sự tồn tại như thần.
Trong hoàng thành, phần lớn võ giả là một vài Thần Quân Cảnh, Quy Khư Cảnh, sao có thể ngăn được công kích đáng sợ bậc này?
Những nơi kiếm quang đi qua, sinh linh đồ thán!
“Ha ha ha… sảng khoái!” Từ Mậu cười ha ha.
“Sớm biết tiểu tử này ngu như vậy, chúng ta tùy tiện bắt mấy người, chẳng phải là hắn sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ sao, vậy thì còn cần gì phải phiền toái như vậy?” Một sát thủ khác cũng cười to nói.
Trong một vùng đổ nát, Diệp Viễn phóng lên cao, mắt cay như sắp nứt, hai mắt đỏ như máu.
Đòn tấn công này đối với hắn mà noi không có nửa điểm thương tổn nào, nhưng mà dân chúng trong thành, sao có thể ngăn cản được đòn tấn công đáng sợ như thế?
“Dừng tay, dừng tay!”
Từ Mậu cười lớn, quả quyết xuất kiếm lần nữa.
“Dừng tay!”
Diệp Viễn gầm thét, đỡ lấy lần nữa, không có chút bất ngờ nào lại bị đánh ngã.
Nhưng mà, hai nơi khác, lại có rất nhiều võ giả bị giết chết, thậm chí đến cả chạy trốn cũng không kịp.
Trong thành, vô cùng hỗn loạn, kiếm quang đi tới chỗ nào chỗ đó thành nơi đổ nát.
“Dừng tay! Ta đi với các ngươi!” Diệp Viễn giận dữ hét lên.
Từ Mậu giơ tay lên, ý bảo hai người khác dừng lại.
Diệp Viễn bay lên lần nữa, đi về phía Từ Mậu.
Từ Mậu đã sớm bị Diệp Viễn đánh cho sợ hãi, thấy Diệp Viễn hùng hổ, hắn liên tiếp lùi về phía sau, kinh hô: “Đứng lại!”
Diệp Viễn bất đắc dĩ, phải dừng lại, có điều đôi mắt hắn lại tràn đầy băng lãnh.
Từ Mậu thấy Diệp Viễn quả nhiên dừng lại, không khỏi đắc ý, cười nói: “Ha ha, Diệp Dược Sư, thực lực của ngươi cường đại, đừng đến gần như vậy, ta sợ!”
Diệp Viễn lạnh lùng nhìn hắn, trầm giọng nói: “Ta đi với các ngươi, các ngươi không được lạm sát người vô tội!”
Vẻ mặt Từ Mậu đắc ý nói: “Sớm nghe lời như thế, chẳng phải bọn họ không cần chết sao? Ha ha, có điều… chúng ta không thể tin ngươi, ngươi quá lợi hại! Một khi ngươi đổi ý, chúng ta không có cách nào bắt được ngươi.”
Diệp Viễn lạnh lùng nói: “Ta có thể đóng băng khí huyết, phong bế thần hải! Nhưng mà, ta muốn các ngươi thề với thiên đạo, sau đó tuyệt đối không được đổi ý, ra tay với dân chúng trong thành!”
Từ Mậu nghe vậy, vẻ đắc ý trên mặt càng sâu.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!