Diệp Viễn làm như thế, không khác nào tự trói hai tay, trở thành con cá nằm trên thớt mặc người chém giết, ức hiếp.
Đám người Bạch Thần, Ninh Thiên Bình, Lãnh Thu Linh bay lên, muốn ngăn cản bọn họ rời đi.
“Thả sư tôn ra!”
“Đại nhân, ta sẽ không để cho bọn họ đưa ngài đi!”
…
Từ Mậu thấy một màn như vậy, trên mặt lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
“Đứng lại!”
Đột nhiên, Diệp Viễn quát lớn một tiếng.
Đám người Bạch Thần đều không kìm được lòng mà dừng chân.
Diệp Viễn nhìn bọn họ, vẻ mặt tức giận.
Bọn người Bạch Thần, chưa bao giờ thấy trên mặt Diệp Viễn có biểu cảm tức giận như vậy.
Ánh mắt Diệp Viễn sáng quắc, trầm giọng nói: “Trở về hết cho ta! Ai tiến thêm một bước nữa thì về sau đừng nói quen Diệp Viễn ta!”
Mọi người biến sắc, quả nhiên không còn dám động.
Từ Mậu nhếch miệng cười nói: “Thực sự là một màn cảm động! Có điều… vì một bầy kiến hôi mà cam nguyện chịu trói, không thể không nói, ngươi quả thực quá ngu.”
Thần sắc Diệp Viễn bình tĩnh, cũng không bởi vì Từ Mậu trào phúng mà tức giận, chỉ là thản nhiên nói: “Đi thôi.”
Cứ như vậy, Diệp Viễn bị người ta bắt đi trước mắt bao người.
“Ai, có thể gặp được người như đại nhân, chúng ta thật sự là phúc đức ba đời! Đổi thành thành trì khác, cho dù chúng ta chết hết, thành chủ cũng không có nhăn nửa điểm lông mi đi?”
“Đại nhân bị bắt đi rồi, hoàng thành Thiên Ưng… về sau nên làm sao bây giờ?”
“Không cần biết thế nào, cả đời này của ta sẽ coi Thiên Ưng là nhà!”
…
Diệp Viễn bỏ mình cứu người, khiến vô số vỏ giả trong thành vô cùng cảm động.
Thế giới võ giả là cô độc, cũng là ích kỷ.
Nhưng mà chính là ở nơi ích kỷ trong thế giới này, sự vô tư của Diệp Viễn mới càng có thể đả động lòng người.
Mặc dù vừa mới trải qua đau khổ, nhưng mà lúc này, những người này đối với hoàng thành Thiên Ưng đều có loại cảm giác đây chính là nhà.
Trong phủ thành chủ, đám người Bạch Thần nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt bàng hoàng luống cuống.
Bọn họ không biết những cường giả Chân Thần này là thế lực ở đâu ra, nhưng mà thế lực có thế lực có thể phái giả nhiều cường giả Chân Thần Cảnh như vậy, tuyệt đối không phải thế lực nhỏ.
“Thật là đáng chết! Đáng chết! Đều là… đều là chúng ta quá yếu!” Nước mắt Bạch Thần rơi đầy mặt nói.
Người khác lặng lẽ không nói gì.
Bạch Thần là cường giả Chân Thần Cảnh còn bất lực, những võ giả Thiên Thần Cảnh như bọn họ thì có ích gì?
Bọn họ đã tận lực muốn đuổi kịp tiến độ của Diệp Viễn, nhưng mà chênh lệch giữa bọn họ và Diệp Viễn lại càng lúc càng lớn.
Cuối cùng, chỉ có thể để Diệp Viễn tới bảo vệ bọn họ.
Trong lúc mọi người bàng hoàng luống cuống, một đạo bóng người lóe lên đi vào phủ thành chủ.
“Phù phù!”
Bạch Đồng thuận tay ném một cái, một đạo thân ảnh bị ném xuống đất, không phải Lục Tâm thì còn có thể là ai?
Lúc này, Lục Tâm đã bị phong bế thần hải, giống như con chó chết, tê liệt nằm trên mặt đất.
Bạch Đồng vừa bước vào, đã phát hiện bầu không khí có chút rất không đúng, cau mày nói: “Sao thế? Diệp Viễn đâu?”
Không có ai trả lời hắn, toàn bộ bầu không khí trong đại điện, kìm nén đến mức khiến người ta hít thở không thông.
Diệp Viễn làm như thế, không khác nào tự trói hai tay, trở thành con cá nằm trên thớt mặc người chém giết, ức hiếp.
Đám người Bạch Thần, Ninh Thiên Bình, Lãnh Thu Linh bay lên, muốn ngăn cản bọn họ rời đi.
“Thả sư tôn ra!”
“Đại nhân, ta sẽ không để cho bọn họ đưa ngài đi!”
…
Từ Mậu thấy một màn như vậy, trên mặt lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
“Đứng lại!”
Đột nhiên, Diệp Viễn quát lớn một tiếng.
Đám người Bạch Thần đều không kìm được lòng mà dừng chân.
Diệp Viễn nhìn bọn họ, vẻ mặt tức giận.
Bọn người Bạch Thần, chưa bao giờ thấy trên mặt Diệp Viễn có biểu cảm tức giận như vậy.
Ánh mắt Diệp Viễn sáng quắc, trầm giọng nói: “Trở về hết cho ta! Ai tiến thêm một bước nữa thì về sau đừng nói quen Diệp Viễn ta!”
Mọi người biến sắc, quả nhiên không còn dám động.
Từ Mậu nhếch miệng cười nói: “Thực sự là một màn cảm động! Có điều… vì một bầy kiến hôi mà cam nguyện chịu trói, không thể không nói, ngươi quả thực quá ngu.”
Thần sắc Diệp Viễn bình tĩnh, cũng không bởi vì Từ Mậu trào phúng mà tức giận, chỉ là thản nhiên nói: “Đi thôi.”
Cứ như vậy, Diệp Viễn bị người ta bắt đi trước mắt bao người.
“Ai, có thể gặp được người như đại nhân, chúng ta thật sự là phúc đức ba đời! Đổi thành thành trì khác, cho dù chúng ta chết hết, thành chủ cũng không có nhăn nửa điểm lông mi đi?”
“Đại nhân bị bắt đi rồi, hoàng thành Thiên Ưng… về sau nên làm sao bây giờ?”
“Không cần biết thế nào, cả đời này của ta sẽ coi Thiên Ưng là nhà!”
…
Diệp Viễn bỏ mình cứu người, khiến vô số vỏ giả trong thành vô cùng cảm động.
Thế giới võ giả là cô độc, cũng là ích kỷ.
Nhưng mà chính là ở nơi ích kỷ trong thế giới này, sự vô tư của Diệp Viễn mới càng có thể đả động lòng người.
Mặc dù vừa mới trải qua đau khổ, nhưng mà lúc này, những người này đối với hoàng thành Thiên Ưng đều có loại cảm giác đây chính là nhà.
Trong phủ thành chủ, đám người Bạch Thần nghiến răng nghiến lợi, vẻ mặt bàng hoàng luống cuống.
Bọn họ không biết những cường giả Chân Thần này là thế lực ở đâu ra, nhưng mà thế lực có thế lực có thể phái giả nhiều cường giả Chân Thần Cảnh như vậy, tuyệt đối không phải thế lực nhỏ.
“Thật là đáng chết! Đáng chết! Đều là… đều là chúng ta quá yếu!” Nước mắt Bạch Thần rơi đầy mặt nói.
Người khác lặng lẽ không nói gì.
Bạch Thần là cường giả Chân Thần Cảnh còn bất lực, những võ giả Thiên Thần Cảnh như bọn họ thì có ích gì?
Bọn họ đã tận lực muốn đuổi kịp tiến độ của Diệp Viễn, nhưng mà chênh lệch giữa bọn họ và Diệp Viễn lại càng lúc càng lớn.
Cuối cùng, chỉ có thể để Diệp Viễn tới bảo vệ bọn họ.
Trong lúc mọi người bàng hoàng luống cuống, một đạo bóng người lóe lên đi vào phủ thành chủ.
“Phù phù!”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!