“Ta giết ngươi!”
Đột nhiên, Bạch Thần bùng nổ, cầm trường thương đâm về phía Lục Tâm.
Bạch Đồng nhướng mày, phất tay áo một cái, trực tiếp đánh bay trường thương của Bạch Thần.
“Diệp Viễn nói rồi, muốn sống.” Bạch Đồng thản nhiên nói.
Bạch Thần mạnh mẽ xoay người, gầm thét về phía Bạch Đồng: “Sư tôn đã bị bọn họ bắt đi rồi! Giữ lại cái mạng này thì có ích gì?”
Bạch Đồng nghe vậy, hai mắt híp lại, nói: “Dựa vào thực lực của Diệp Viễn, những tôm tép kia sao có thể bắt được hắn?”
Trong mấy người, Lãnh Thu Linh coi như bình tĩnh, nói đơn giản lại chuyện lúc trước, Bạch Đồng nghe được cũng là một hồi ngạc nhiên.
Hắn không ngờ được, Diệp Viễn thế mà lại làm ra loại chuyện này.
Trầm tư trong chốc lát, Bạch Đồng nói: “Yên tâm đi, Diệp Viễn không sao đâu. Các ngươi trông chừng hắn, ta đi tiếp ứng Diệp Viễn.”
Mọi người nghe vậy, toàn thân chấn động, Ninh Thiên Bình vội vàng hỏi: “Tiền bối, ngài là có ý gì?”
Bạch Đồng thản nhiên nói: “Các ngươi cũng quá coi thường Diệp Viễn rồi, nếu như mấy thứ chó mèo đó cũng có thể bắt hắn đi, vậy thì hắn không thể nào làm ra chuyện lớn như vậy. Yên tâm đi, ta đi một chút rồi về.”
Dứt lời, thân hình Bạch Đồng khẽ động, biến mất tại chỗ.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.
…
Bốn đại cường giả Chân Thần Cảnh, đưa theo Diệp Viễn chớp mắt đã đi vạn dặm, không biết đã bay bao xa.
“Từ Mậu, lần này nếu như không có ngươi, chúng ta khẳng định sẽ toàn quân bị diệt!” Một sát thủ xu nịnh nói.
Sắc mặt Từ Mậu hơi trầm xuống, nói: “Bây giờ còn chưa phải lúc cao hứng, các ngươi đừng quên, hoàng thành Thiên Ưng còn có một Chân Thần tầng bốn!”
Ba người khác biến sắc, nhất thời đắc ý vừa rồi bị quét sạch.
Vừa rồi, bọn họ còn có chút đắc ý vênh váo.
Trong bốn người, hiển nhiên là lấy Từ Mậu dẫn đầu.
“Vậy… vậy thì cũng ta vẫn là mau trốn đi. Chỉ cần chạy đến đế đô Kim Sí, nhiệm vụ của chúng ta coi như hoàn thành!”
Từ Mậu gật đầu nói: “Ảnh Phong đại nhân đã thông báo cho phân đà Kim Sí, bọn họ đã phái người đến tiếp ứng ở biên cảnh. Chỉ cần chúng ta đến biên cảnh, coi như triệt để an toàn. Có điều, các ngươi cũng không cần quá lo lắng, chúng ta có tiểu tử này ở trên tay, cho dù tên kia thật sự đuổi theo cũng sợ ném chuột vỡ bình, hắn cũng không dám làm gì chúng ta.”
Đột nhiên, thân hình Diệp Viễn dừng lại.
Từ Mậu nhướng mày, trầm giọng nói: “Tiểu tử, ngươi muốn làm gì? Ta cảnh cáo ngươi, đừng có ý đồ xấu gì. Mặc dù phía trên bảo chúng ta không được tổn thương tính mạng của ngươi, nhưng mà thật sự chọc chúng ta gấp rồi thì cũng khó mà nói!”
Diệp Viễn nhìn hắn, ánh mắt lạnh như băng nói: “Chỗ này, cách hoàng thành Thiên Ưng cũng đủ xa rồi đúng không?”
“Ừm? Lời này của ngươi là có ý gì?” Trong lòng đám người Từ Mậu cả kinh, trong ánh mắt lộ ra vẻ cảnh giác.
Đột nhiên, trong tay Diệp Viễn chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một cái kim châm, trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, hắn đã lấy tốc độ cực nhanh, đâm kim châm lên người mình.
Một châm cuối cùng, trực tiếp đâm lên huyệt Bách Hội của mình.
Một màn này xảy ra quá nhanh, đám người Từ Mậu căn bản không kịp ngăn cản, từng người vô cùng sợ hãi.
“A!” Diệp Viễn hét dài một tiếng, khí thế đột nhiên bùng nổ.
Oanh!
Đột nhiên, trên người Diệp Viễn bộc phát ra sức mạnh khí huyết cường đại, uy áp kinh khủng khiến bốn đại Chân Thần tầng hai cũng biến sắc.
Từ Mậu hết sức khiếp sợ nhìn một màn này, kinh hãi nói: “Đây… sao có thể? Rõ ra ta đã tay phong cấm khí huyết của ngươi, nhìn thấy khí huyết trên người ngươi hoàn toàn biến mất, ngươi… tại sao ngươi lại làm được?”
Phong cấm sức mạnh khí huyết, chính là thủ đoạn vô cùng an toàn.
Cho dù ngươi có khả năng thông thiên, cũng đừng hòng chạy thoát.
Nếu không dựa vào sự gian xảo của Từ Mậu, sao có thể yên tâm cứ đưa Diệp Viễn ra ngoài như thế?
Nhưng mà bây giờ, Diệp Viễn lại tránh thoát được phong cấm khí huyết.
Nhìn khí thế của Diệp Viễn, thậm chí còn mạnh hơn gấp mấy lần so với lúc trước!
Diệp Viễn lạnh lùng nhìn về phía Từ Mậu, trầm giọng nói: “Điểm huyệt kim châm, nghịch chuyển khí huyết, sinh tử huyền quan, đột nhiên thông suốt!”
“Ta giết ngươi!”
Đột nhiên, Bạch Thần bùng nổ, cầm trường thương đâm về phía Lục Tâm.
Bạch Đồng nhướng mày, phất tay áo một cái, trực tiếp đánh bay trường thương của Bạch Thần.
“Diệp Viễn nói rồi, muốn sống.” Bạch Đồng thản nhiên nói.
Bạch Thần mạnh mẽ xoay người, gầm thét về phía Bạch Đồng: “Sư tôn đã bị bọn họ bắt đi rồi! Giữ lại cái mạng này thì có ích gì?”
Bạch Đồng nghe vậy, hai mắt híp lại, nói: “Dựa vào thực lực của Diệp Viễn, những tôm tép kia sao có thể bắt được hắn?”
Trong mấy người, Lãnh Thu Linh coi như bình tĩnh, nói đơn giản lại chuyện lúc trước, Bạch Đồng nghe được cũng là một hồi ngạc nhiên.
Hắn không ngờ được, Diệp Viễn thế mà lại làm ra loại chuyện này.
Trầm tư trong chốc lát, Bạch Đồng nói: “Yên tâm đi, Diệp Viễn không sao đâu. Các ngươi trông chừng hắn, ta đi tiếp ứng Diệp Viễn.”
Mọi người nghe vậy, toàn thân chấn động, Ninh Thiên Bình vội vàng hỏi: “Tiền bối, ngài là có ý gì?”
Bạch Đồng thản nhiên nói: “Các ngươi cũng quá coi thường Diệp Viễn rồi, nếu như mấy thứ chó mèo đó cũng có thể bắt hắn đi, vậy thì hắn không thể nào làm ra chuyện lớn như vậy. Yên tâm đi, ta đi một chút rồi về.”
Dứt lời, thân hình Bạch Đồng khẽ động, biến mất tại chỗ.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ mừng rỡ như điên.
…
Bốn đại cường giả Chân Thần Cảnh, đưa theo Diệp Viễn chớp mắt đã đi vạn dặm, không biết đã bay bao xa.
“Từ Mậu, lần này nếu như không có ngươi, chúng ta khẳng định sẽ toàn quân bị diệt!” Một sát thủ xu nịnh nói.
Sắc mặt Từ Mậu hơi trầm xuống, nói: “Bây giờ còn chưa phải lúc cao hứng, các ngươi đừng quên, hoàng thành Thiên Ưng còn có một Chân Thần tầng bốn!”
Ba người khác biến sắc, nhất thời đắc ý vừa rồi bị quét sạch.
Vừa rồi, bọn họ còn có chút đắc ý vênh váo.
Trong bốn người, hiển nhiên là lấy Từ Mậu dẫn đầu.
“Vậy… vậy thì cũng ta vẫn là mau trốn đi. Chỉ cần chạy đến đế đô Kim Sí, nhiệm vụ của chúng ta coi như hoàn thành!”
Từ Mậu gật đầu nói: “Ảnh Phong đại nhân đã thông báo cho phân đà Kim Sí, bọn họ đã phái người đến tiếp ứng ở biên cảnh. Chỉ cần chúng ta đến biên cảnh, coi như triệt để an toàn. Có điều, các ngươi cũng không cần quá lo lắng, chúng ta có tiểu tử này ở trên tay, cho dù tên kia thật sự đuổi theo cũng sợ ném chuột vỡ bình, hắn cũng không dám làm gì chúng ta.”
Đột nhiên, thân hình Diệp Viễn dừng lại.
Từ Mậu nhướng mày, trầm giọng nói: “Tiểu tử, ngươi muốn làm gì? Ta cảnh cáo ngươi, đừng có ý đồ xấu gì. Mặc dù phía trên bảo chúng ta không được tổn thương tính mạng của ngươi, nhưng mà thật sự chọc chúng ta gấp rồi thì cũng khó mà nói!”
Diệp Viễn nhìn hắn, ánh mắt lạnh như băng nói: “Chỗ này, cách hoàng thành Thiên Ưng cũng đủ xa rồi đúng không?”
“Ừm? Lời này của ngươi là có ý gì?” Trong lòng đám người Từ Mậu cả kinh, trong ánh mắt lộ ra vẻ cảnh giác.
Đột nhiên, trong tay Diệp Viễn chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một cái kim châm, trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, hắn đã lấy tốc độ cực nhanh, đâm kim châm lên người mình.
Một châm cuối cùng, trực tiếp đâm lên huyệt Bách Hội của mình.
Một màn này xảy ra quá nhanh, đám người Từ Mậu căn bản không kịp ngăn cản, từng người vô cùng sợ hãi.
“A!” Diệp Viễn hét dài một tiếng, khí thế đột nhiên bùng nổ.
Oanh!
Đột nhiên, trên người Diệp Viễn bộc phát ra sức mạnh khí huyết cường đại, uy áp kinh khủng khiến bốn đại Chân Thần tầng hai cũng biến sắc.
Từ Mậu hết sức khiếp sợ nhìn một màn này, kinh hãi nói: “Đây… sao có thể? Rõ ra ta đã tay phong cấm khí huyết của ngươi, nhìn thấy khí huyết trên người ngươi hoàn toàn biến mất, ngươi… tại sao ngươi lại làm được?”
Phong cấm sức mạnh khí huyết, chính là thủ đoạn vô cùng an toàn.
Cho dù ngươi có khả năng thông thiên, cũng đừng hòng chạy thoát.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!