Đối với biểu hiện của Tống Ngọc, Diệp Viễn đúng là rất bất ngờ.
Lúc trước cảm quan của hắn với Tống Ngọc luôn không phải tốt, không ngờ được sau khi cùng nhau trải qua sinh tử, lại nhiều thêm mấy phần tâm huyết.
Biết rõ núi có hổ mà vẫn đi về hướng đó, đây cũng không phải chuyện ai cũng có thể làm được.
Xem ra, gia hỏa này chỉ là ngang ngược kiêu ngạo đã quen, còn bản tính lại cũng không phải là xấu.
“Ha ha, nếu đã như thế, vậy thì chúng ta liền xông vào đầm long huyệt hổ này một lần vậy!” Diệp Viễn cười nói.
Vừa vào Cốt Ma Lĩnh, Diệp Viễn có cảm giác như bước vào một thế giới khác.
Sâu trong Cốt Ma Lĩnh, có một cỗ chấn động cường đại đến cực điểm, mơ hồ xuyên thấu lao ra, khiến cho hắn có loại cảm giác tim đập nhanh.
Diệp Viễn nghĩ, lẽ nào cái này chính là Kỳ Lân Đế Cốt?
Một đường dè dặt, đi sâu vào trong Cốt Ma Lĩnh.
Đột nhiên, phía trước truyền đến một hồi chấn động mãnh liệt.
Tống Ngọc kinh ngạc nói: “Thế mà lại có thể có người nhanh chân đến trước, chẳng lẽ có người giống như chúng ta, cũng muốn lấy được Kỳ Lân Đế Cốt?”
Diệp Viễn gật đầu nói: “Không phải là không có khả năng! Nếu đã có người nói tin tức cho Giản Túc Thao, vậy thì cũng sẽ có người có thể nói tin tức này cho thành chủ khác. Đi, chúng ta qua thử xem.”
Mấy người che giấu hành tung, cẩn thận từng li từng tí đi tới.
Tầm mắt dần dần rõ ràng, phía trước, bảy tám người bị một đám Cốt Ma bao vây, đang rơi vào trong khổ chiến.
Chiến trường Cổ Thần là một mảnh không gian khổng lồ, càng đi vào sâu, thực lực của những sinh linh ở đây liền càng mạnh.
Cốt Ma Lĩnh ở ngoại vi chiến trường Cổ Thần, là nơi vô cùng nguy hiểm, thực lực của những Cốt Ma này, có mấy con thực lực là Chân Thần tầng bốn, còn phần lớn cũng đều là cảnh giới Chân Thần tầng ba.
Có điều, trong bảy tám người kia, lại có hai người đều là Chân Thần tầng bốn, khiến cho đám người Diệp Viễn cả kinh.
“Là bọn người Tả Mạc và Phong Tiếu Thiên! Bọn họ… Thế mà lại cũng đã đột phá đến Chân Thần tầng bốn!” Tống Ngọc kinh hô.
Diệp Viễn gật đầu nói: “Bọn họ đều là người mang khí Đế Lăng, ở trong chiến trường Cổ Thần này gặp được một vài cơ duyên, đột phá đến Chân Thần tầng bốn, cũng không kỳ quái.”
Tống Ngọc gật đầu, nhưng trong lòng thầm nói may mắn.
Nếu như không có Diệp Viễn, chỉ dựa vào khí Hoàng Cực của hắn, e là muốn đột phá đến Chân Thần tầng bốn thì còn rất xa!
Thậm chí làm không tốt, chết ở trên tay Lưu Nhất cũng là không phải là chuyện không có khả năng.
Vừa nghĩ tới đây, Tống Ngọc càng thêm cảm kích Diệp Viễn.
“Kỳ quái, tại sao ta lại có cảm giác, những Ma Cốt này giống như là nổi điên vậy?” Đột nhiên Hồ Phi nói.
Ánh mắt Diệp Viễn có chút ngưng lại, phát hiện, quả nhiên như thế.
Những Ma Cốt kia, con nào cũng thanh thế kinh người, giống như là bị con người làm tức giận, chiêu nào cũng nhắm vào yếu điểm.
Mấy người hai mặt nhìn nhau, cùng nói: “Bảo vật!”
Diệp Viễn quan sát một lúc, làm thủ thế với Tống Ngọc, nói: “Đi, chúng ta đi vòng qua!”
Một đám Cốt Ma kia đuổi theo đám người Tả Mạc rất xa, hiển nhiên là một đường truy sát qua đây.
Diệp Viễn đưa theo mấy người đi đường ngược lại, rất nhanh, đã nhìn thấy một hang núi.
Sơn động đen nhánh, thế mà lại mơ hồ lộ ra mấy đạo y quang.
“Đi, vào xem thế nào.”
Diệp Viễn dẫn mọi người, cẩn thận từng li từng tí âm thầm vào sơn động.
U quang kia càng ngày càng mãnh liệt, tim mọi người đập thình thịch, biết rõ bảo vật đang ở ngay trước mắt.
Bởi vì đám người Tả Mạc đã dẫn hết Ma Cốt đi, nên bây giờ trong sơn động rỗng tuếch, lại không gặp phải nguy hiểm gì.
Đột nhiên, phóng tầm mắt ra xa, ánh mắt Diệp Viễn ngưng lại, vui vẻ nói: “Đây là… di cốt Thiên Tôn!”
Dù là đã chết không biết bao nhiêu vạn năm, căn di cốt này vẫn phát ra ánh sáng màu kim sáng láng, tản mát ra năng lượng huyền ảo đang chấn động.
Đầu xương màu kim này, bất diệt.
Đối với biểu hiện của Tống Ngọc, Diệp Viễn đúng là rất bất ngờ.
Lúc trước cảm quan của hắn với Tống Ngọc luôn không phải tốt, không ngờ được sau khi cùng nhau trải qua sinh tử, lại nhiều thêm mấy phần tâm huyết.
Biết rõ núi có hổ mà vẫn đi về hướng đó, đây cũng không phải chuyện ai cũng có thể làm được.
Xem ra, gia hỏa này chỉ là ngang ngược kiêu ngạo đã quen, còn bản tính lại cũng không phải là xấu.
“Ha ha, nếu đã như thế, vậy thì chúng ta liền xông vào đầm long huyệt hổ này một lần vậy!” Diệp Viễn cười nói.
Vừa vào Cốt Ma Lĩnh, Diệp Viễn có cảm giác như bước vào một thế giới khác.
Sâu trong Cốt Ma Lĩnh, có một cỗ chấn động cường đại đến cực điểm, mơ hồ xuyên thấu lao ra, khiến cho hắn có loại cảm giác tim đập nhanh.
Diệp Viễn nghĩ, lẽ nào cái này chính là Kỳ Lân Đế Cốt?
Một đường dè dặt, đi sâu vào trong Cốt Ma Lĩnh.
Đột nhiên, phía trước truyền đến một hồi chấn động mãnh liệt.
Tống Ngọc kinh ngạc nói: “Thế mà lại có thể có người nhanh chân đến trước, chẳng lẽ có người giống như chúng ta, cũng muốn lấy được Kỳ Lân Đế Cốt?”
Diệp Viễn gật đầu nói: “Không phải là không có khả năng! Nếu đã có người nói tin tức cho Giản Túc Thao, vậy thì cũng sẽ có người có thể nói tin tức này cho thành chủ khác. Đi, chúng ta qua thử xem.”
Mấy người che giấu hành tung, cẩn thận từng li từng tí đi tới.
Tầm mắt dần dần rõ ràng, phía trước, bảy tám người bị một đám Cốt Ma bao vây, đang rơi vào trong khổ chiến.
Chiến trường Cổ Thần là một mảnh không gian khổng lồ, càng đi vào sâu, thực lực của những sinh linh ở đây liền càng mạnh.
Cốt Ma Lĩnh ở ngoại vi chiến trường Cổ Thần, là nơi vô cùng nguy hiểm, thực lực của những Cốt Ma này, có mấy con thực lực là Chân Thần tầng bốn, còn phần lớn cũng đều là cảnh giới Chân Thần tầng ba.
Có điều, trong bảy tám người kia, lại có hai người đều là Chân Thần tầng bốn, khiến cho đám người Diệp Viễn cả kinh.
“Là bọn người Tả Mạc và Phong Tiếu Thiên! Bọn họ… Thế mà lại cũng đã đột phá đến Chân Thần tầng bốn!” Tống Ngọc kinh hô.
Diệp Viễn gật đầu nói: “Bọn họ đều là người mang khí Đế Lăng, ở trong chiến trường Cổ Thần này gặp được một vài cơ duyên, đột phá đến Chân Thần tầng bốn, cũng không kỳ quái.”
Tống Ngọc gật đầu, nhưng trong lòng thầm nói may mắn.
Nếu như không có Diệp Viễn, chỉ dựa vào khí Hoàng Cực của hắn, e là muốn đột phá đến Chân Thần tầng bốn thì còn rất xa!
Thậm chí làm không tốt, chết ở trên tay Lưu Nhất cũng là không phải là chuyện không có khả năng.
Vừa nghĩ tới đây, Tống Ngọc càng thêm cảm kích Diệp Viễn.
“Kỳ quái, tại sao ta lại có cảm giác, những Ma Cốt này giống như là nổi điên vậy?” Đột nhiên Hồ Phi nói.
Ánh mắt Diệp Viễn có chút ngưng lại, phát hiện, quả nhiên như thế.
Những Ma Cốt kia, con nào cũng thanh thế kinh người, giống như là bị con người làm tức giận, chiêu nào cũng nhắm vào yếu điểm.
Mấy người hai mặt nhìn nhau, cùng nói: “Bảo vật!”
Diệp Viễn quan sát một lúc, làm thủ thế với Tống Ngọc, nói: “Đi, chúng ta đi vòng qua!”
Một đám Cốt Ma kia đuổi theo đám người Tả Mạc rất xa, hiển nhiên là một đường truy sát qua đây.
Diệp Viễn đưa theo mấy người đi đường ngược lại, rất nhanh, đã nhìn thấy một hang núi.
Sơn động đen nhánh, thế mà lại mơ hồ lộ ra mấy đạo y quang.
“Đi, vào xem thế nào.”
Diệp Viễn dẫn mọi người, cẩn thận từng li từng tí âm thầm vào sơn động.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!