“Năng lượng chấn động thật mạnh, e rằng Thiên Tôn này lúc còn sống, đã đến gần cảnh giới Thiên Đế.” Tống Ngọc kinh hãi một hồi nói.
Diệp Viễn gật đầu, đồng ý nói: “Những Cốt Ma kia, e là được sinh ra dưới ảnh hưởng của di cốt Thiên Tôn này, rồi trưởng thành dưới đạo uẩn của hắn, thế cho nên mới có cảnh giới ngày hôm nay. Vì vậy, bọn người Tả Mạc muốn lấy di cốt Thiên Tôn này mới khiến cho những Cốt Ma kia đều phát cuồng.”
Quách Cảnh Dương cười ha ha nói: “Bọn họ dều dẫn hết những Ma Cốt kia đi rồi, chúng ta lại được lợi. Bên trong di cốt Thiên Tôn này chứa đạo uẩn và năng lượng, đủ cho chúng ta đột phá tới mấy tầng cảnh giới.”
Căn di cốt Thiên Tôn này rất có linh tính, hơn nữa ẩn chứa năng lượng rất lớn, dùng để tu luyện, cảm ngộ thiên đạo, đều là làm chơi ăn thật.
Cái gì gọi là đại cơ duyên?
Đây mới gọi là đại cơ duyên!
Trong chiến trường Cổ Thần này, không biết từng có bao nhiêu loại người đại năng đã chết.
Dù chỉ là có được một chút, cũng đủ cho bọn họ được lợi cả đời.
“Ta cảm thấy, căn di cốt này phải thuộc về Diệp huynh. Dọc con đường này, không có hắn, chúng ta đã sớm chết rồi.” Hồ Phi nói.
Trong ánh mắt Tống Ngọc lóe lên một tia không nỡ, có điều hắn giãy dụa một chút, vẫn gật đầu nói: “Ngươi nói không sai, Diệp huynh, căn di cốt Thiên Tôn này thuộc về ngươi.”
Bảo vật ở phía trước, nói không động lòng đó là giả, nhưng mà trong lòng bọn họ cũng biết, nếu như không có Diệp Viễn, bọn họ căn bản không đến được chỗ này.
Dọc theo con đường này, Diệp Viễn bỏ công nhiều nhất, nhưng mà hắn đều phân chia bảo vật cho mọi người.
Diệp Viễn cười nói: “Mỗi người đều có phần, một mình ta độc chiếm thì là cái chuyện gì? Di cốt Thiên Tôn này mọi người chia đều đi.”
Tống Ngọc nghe vậy, sững sờ nói: “Diệp huynh không phải đang nói đùa đấy chứ? Di cốt Thiên Tôn này, e là còn cứng hơn Thiên Tôn Linh Bảo bình thường, chia như thế nào?”
Diệp Viễn cười nói: “Chúng ta không chia được, nhưng có người có thể chia được!”
Mọi người không hiểu lắm, ngay lúc tất cả đây ngây ra, Diệp Viễn đã đi về phía di cốt.
Chỉ thấy hắn nhặt di cốt lên, đúng là trực tiếp luyện hóa tại chỗ.
Vù vù!
Đúng lúc này, một đạo hồn lực cường đại, đột nhiên thoát ra từ bên trong di cốt Thiên Tôn.
“Ha ha ha… Lão phu đã bị vây ở chỗ này vô số năm, cuối cùng hôm nay cũng được thấy ánh mặt trời! Tiểu tử, vì báo đáp ngươi, hãy trở thành thân thể của lão phu đi!”
Nhìn thấy thân ảnh lão nhân này, sắc mặt bọn người Tống Ngọc biến sắc.
“Tàn niệm Thiên Tôn! Cường giả Thiên Tôn này, lại biến bản thân mình thành một luồng tàn niệm, phong bế ở trong di cốt!” Tống Ngọc kinh hô.
“Diệp huynh, cẩn thận!” Vẻ mặt đám người Quách Cảnh Dương sợ hãi, hô.
Tàn niệm Thiên Tôn này phóng ra khí tức quá cường đại, khiến thần hồn bọn họ vì đó mà sợ run.
Thiên Tôn, là người đứng trên đầu ở thế giới này.
Sự cường đại của bọn họ, người phàm căn bản là không thể nào hiểu được.
Ở trước mặt tàn niệm Thiên Tôn, bọn họ căn bản không sinh ra được chút tâm tư chống cự nào.
Diệp Viễn căn bản không có ý chạy trốn, nhìn tàn niệm Thiên Tôn cười nói: “Tiền bối, di cốt này còn làm phiền ngươi chia làm năm phần.”
Tàn niệm Thiên Tôn vẫn còn đang chìm đắm trong cảm giác vui mừng vì thoát ra ngoài, nhưng mà nghe lời nói của Diệp Viễn, tiếng cười của hắn ngừng lại.
Tiểu tử này, chẳng lẽ là tên ngốc?
Bây giờ, lão phu phải đoạt xá ngươi đó!
Không riêng gì hắn, cho dù là đám người Tống Ngọc, ai cũng vô cùng khiếp sợ không nói nên lời.
Diệp Viễn, đây là đang náo cái gì vậy?
Kịch bản, không nên là thế này chứ!
Lẽ nào, Diệp Viễn bị tàn niệm Thiên Tôn bất ngờ đi ra này, dọa cho sợ rồi?
“Tiểu tử, bây giờ bản tôn muốn chiếm thân xác ngươi, lẽ nào ngươi nghe không hiểu sao?”
“Năng lượng chấn động thật mạnh, e rằng Thiên Tôn này lúc còn sống, đã đến gần cảnh giới Thiên Đế.” Tống Ngọc kinh hãi một hồi nói.
Diệp Viễn gật đầu, đồng ý nói: “Những Cốt Ma kia, e là được sinh ra dưới ảnh hưởng của di cốt Thiên Tôn này, rồi trưởng thành dưới đạo uẩn của hắn, thế cho nên mới có cảnh giới ngày hôm nay. Vì vậy, bọn người Tả Mạc muốn lấy di cốt Thiên Tôn này mới khiến cho những Cốt Ma kia đều phát cuồng.”
Quách Cảnh Dương cười ha ha nói: “Bọn họ dều dẫn hết những Ma Cốt kia đi rồi, chúng ta lại được lợi. Bên trong di cốt Thiên Tôn này chứa đạo uẩn và năng lượng, đủ cho chúng ta đột phá tới mấy tầng cảnh giới.”
Căn di cốt Thiên Tôn này rất có linh tính, hơn nữa ẩn chứa năng lượng rất lớn, dùng để tu luyện, cảm ngộ thiên đạo, đều là làm chơi ăn thật.
Cái gì gọi là đại cơ duyên?
Đây mới gọi là đại cơ duyên!
Trong chiến trường Cổ Thần này, không biết từng có bao nhiêu loại người đại năng đã chết.
Dù chỉ là có được một chút, cũng đủ cho bọn họ được lợi cả đời.
“Ta cảm thấy, căn di cốt này phải thuộc về Diệp huynh. Dọc con đường này, không có hắn, chúng ta đã sớm chết rồi.” Hồ Phi nói.
Trong ánh mắt Tống Ngọc lóe lên một tia không nỡ, có điều hắn giãy dụa một chút, vẫn gật đầu nói: “Ngươi nói không sai, Diệp huynh, căn di cốt Thiên Tôn này thuộc về ngươi.”
Bảo vật ở phía trước, nói không động lòng đó là giả, nhưng mà trong lòng bọn họ cũng biết, nếu như không có Diệp Viễn, bọn họ căn bản không đến được chỗ này.
Dọc theo con đường này, Diệp Viễn bỏ công nhiều nhất, nhưng mà hắn đều phân chia bảo vật cho mọi người.
Diệp Viễn cười nói: “Mỗi người đều có phần, một mình ta độc chiếm thì là cái chuyện gì? Di cốt Thiên Tôn này mọi người chia đều đi.”
Tống Ngọc nghe vậy, sững sờ nói: “Diệp huynh không phải đang nói đùa đấy chứ? Di cốt Thiên Tôn này, e là còn cứng hơn Thiên Tôn Linh Bảo bình thường, chia như thế nào?”
Diệp Viễn cười nói: “Chúng ta không chia được, nhưng có người có thể chia được!”
Mọi người không hiểu lắm, ngay lúc tất cả đây ngây ra, Diệp Viễn đã đi về phía di cốt.
Chỉ thấy hắn nhặt di cốt lên, đúng là trực tiếp luyện hóa tại chỗ.
Vù vù!
Đúng lúc này, một đạo hồn lực cường đại, đột nhiên thoát ra từ bên trong di cốt Thiên Tôn.
“Ha ha ha… Lão phu đã bị vây ở chỗ này vô số năm, cuối cùng hôm nay cũng được thấy ánh mặt trời! Tiểu tử, vì báo đáp ngươi, hãy trở thành thân thể của lão phu đi!”
Nhìn thấy thân ảnh lão nhân này, sắc mặt bọn người Tống Ngọc biến sắc.
“Tàn niệm Thiên Tôn! Cường giả Thiên Tôn này, lại biến bản thân mình thành một luồng tàn niệm, phong bế ở trong di cốt!” Tống Ngọc kinh hô.
“Diệp huynh, cẩn thận!” Vẻ mặt đám người Quách Cảnh Dương sợ hãi, hô.
Tàn niệm Thiên Tôn này phóng ra khí tức quá cường đại, khiến thần hồn bọn họ vì đó mà sợ run.
Thiên Tôn, là người đứng trên đầu ở thế giới này.
Sự cường đại của bọn họ, người phàm căn bản là không thể nào hiểu được.
Ở trước mặt tàn niệm Thiên Tôn, bọn họ căn bản không sinh ra được chút tâm tư chống cự nào.
Diệp Viễn căn bản không có ý chạy trốn, nhìn tàn niệm Thiên Tôn cười nói: “Tiền bối, di cốt này còn làm phiền ngươi chia làm năm phần.”
Tàn niệm Thiên Tôn vẫn còn đang chìm đắm trong cảm giác vui mừng vì thoát ra ngoài, nhưng mà nghe lời nói của Diệp Viễn, tiếng cười của hắn ngừng lại.
Tiểu tử này, chẳng lẽ là tên ngốc?
Bây giờ, lão phu phải đoạt xá ngươi đó!
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!