Diệp Viễn chậm rãi đi tới, nhìn Tả Mạc bị trọng thương, lạnh lùng nói: “Coi từ bi của người khác thành mềm yếu, ngươi đúng thật là nực cười! Bất lực? Vô địch trong cùng cấp! Thật không biết, ngươi lấy tự tin này ở đâu ra.”
Sắc mặt Tả Mạc khó coi đến cực điểm, không biết bởi vì thương thế quá nặng, hay là bởi vì xấu hổ.
Vừa rồi hắn vô cùng kiêu ngạo, cảm thấy ai cũng không thể cứu Tống Ngọc.
Nhưng mà vừa trở tay, Diệp Viễn đã cho hắn một cái tát.
Một kiếm kia giống như từ trên trời xuống, vô cùng mạnh mẽ.
Phải biết là, một kiếm này còn lao ra từ bên trong vô số Cốt Ma kia mới đến đây!
Một kiếm này sau khi giết chết vô số Cốt Ma, đến chỗ này còn có thể làm hắn bị thương nặng, uy lực này mạnh đến mức nào?
Một Chân Thần tầng hai, sao có thể xuất ra một kiếm kinh diễm tuyệt luân như vậy?
Đối thủ của hắn, là một Chân Thần tầng bốn đó!
Hóa ra, cho đến bây giờ, Diệp Viễn căn bản chưa từng nghiêm túc!
Đúng thật là nực cười!
“Dọc theo con đường này, ta chỉ là không chấp nhặt với các ngươi mà thôi, các ngươi thật sự coi mình vô địch rồi. Thiên tài? Loại trình độ thiên tài này của ngươi, ở trước mặt ta không đáng một đồng! Giết ngươi, không cần tốn nhiều sức!”
Từng chữ từng chữ của Diệp Viễn đâm thẳng vào tim gan, nói cho Tả Mạc đến thở mạnh cũng không dám.
Đúng là, hắn muốn giết Tả Mạc, dễ như trở bàn tay!
Có điều, Tả Mạc không biết, một kiếm này gần như rút sạch thần nguyên của Diệp Viễn.
Trước đây không lâu, Diệp Viễn đã lĩnh ngộ được pháp tắc không gian tầng năm, đồng thời trong không gian tu luyện sáng tạo tạo ra được một kiếm chiêu này, tên là Kiếm Không Minh.
Kiếm Không Minh dung hợp kiếm đạo tầng sáu và pháp tắc không gian tầng năm, uy lực cực mạnh.
Đại Nhật Liệt Dương đúng là lợi hại, nhưng mà ở trước mặt Kiếm Không Minh căn bản không đáng giá nhắc tới.
Nếu như Diệp Viễn lấy cảnh giới Nguyên Đan tầng bốn thi triển một chiêu này thì có một trăm Tả Mạc cũng chết.
Chỉ là một chiêu này tiêu hao quá lớn, cho dù thần nguyên của Diệp Viễn tinh thuần cũng chỉ có thể thi triển một kiếm.
Sau khi thi triển, vậy thì chính là nhắm mắt chờ chết.
Cho nên không phải vạn bất đắc dĩ, Diệp Viễn cũng không muốn thi triển một kiếm này.
Vừa rồi nếu không phải Tả Mạc ép đến đường cùng, Diệp Viễn cũng sẽ không dùng đến Kiếm Không Minh.
Dù sao, hắn dựa vào hai Thiên Tôn Linh Bảo, từ từ đột phá ra là vẫn có thể làm được.
Lời nói của Diệp Viễn, làm cho tất cả mọi người tự ti mặc cảm.
Có thể đi vào chiến trường Cổ Thần, có người nào mà không phải là thiên kiêu chi tử, mang khí vận lớn?
Nhưng mà ở trước mặt Diệp Viễn, bọn họ chẳng là cái gì cả!
Thiên tài?
Đây chẳng qua chỉ là làm nền cho sự thiên tài của Diệp Viễn càng thêm nổi bật thôi.
Tống Ngọc nhìn Diệp Viễn, vẻ mặt kinh ngạc.
Trong đầu hắn vang lên lời nói của Giản Hoằng Tiêu ở Hiền Phong Lâu, người Giản gia xem số mệnh cho Diệp Viễn đều bị mù mắt.
Cho nên, không ai dám xem, chỉ có thể suy đoán Diệp Viễn là khí Đế Lăng.
Bây giờ xem ra, khí Đế Lăng trên người Tả Mạc và Phong Tiếu Thiên, so với Diệp Viễn căn bản là gặp sư phụ.
E rằng, thành tựu tương lai của Diệp Viễn không chỉ có giới hạn trong cảnh giới Thiên Đế.
Diệp Viễn chậm rãi đi tới, nhìn Tả Mạc bị trọng thương, lạnh lùng nói: “Coi từ bi của người khác thành mềm yếu, ngươi đúng thật là nực cười! Bất lực? Vô địch trong cùng cấp! Thật không biết, ngươi lấy tự tin này ở đâu ra.”
Sắc mặt Tả Mạc khó coi đến cực điểm, không biết bởi vì thương thế quá nặng, hay là bởi vì xấu hổ.
Vừa rồi hắn vô cùng kiêu ngạo, cảm thấy ai cũng không thể cứu Tống Ngọc.
Nhưng mà vừa trở tay, Diệp Viễn đã cho hắn một cái tát.
Một kiếm kia giống như từ trên trời xuống, vô cùng mạnh mẽ.
Phải biết là, một kiếm này còn lao ra từ bên trong vô số Cốt Ma kia mới đến đây!
Một kiếm này sau khi giết chết vô số Cốt Ma, đến chỗ này còn có thể làm hắn bị thương nặng, uy lực này mạnh đến mức nào?
Một Chân Thần tầng hai, sao có thể xuất ra một kiếm kinh diễm tuyệt luân như vậy?
Đối thủ của hắn, là một Chân Thần tầng bốn đó!
Hóa ra, cho đến bây giờ, Diệp Viễn căn bản chưa từng nghiêm túc!
Đúng thật là nực cười!
“Dọc theo con đường này, ta chỉ là không chấp nhặt với các ngươi mà thôi, các ngươi thật sự coi mình vô địch rồi. Thiên tài? Loại trình độ thiên tài này của ngươi, ở trước mặt ta không đáng một đồng! Giết ngươi, không cần tốn nhiều sức!”
Từng chữ từng chữ của Diệp Viễn đâm thẳng vào tim gan, nói cho Tả Mạc đến thở mạnh cũng không dám.
Đúng là, hắn muốn giết Tả Mạc, dễ như trở bàn tay!
Có điều, Tả Mạc không biết, một kiếm này gần như rút sạch thần nguyên của Diệp Viễn.
Trước đây không lâu, Diệp Viễn đã lĩnh ngộ được pháp tắc không gian tầng năm, đồng thời trong không gian tu luyện sáng tạo tạo ra được một kiếm chiêu này, tên là Kiếm Không Minh.
Kiếm Không Minh dung hợp kiếm đạo tầng sáu và pháp tắc không gian tầng năm, uy lực cực mạnh.
Đại Nhật Liệt Dương đúng là lợi hại, nhưng mà ở trước mặt Kiếm Không Minh căn bản không đáng giá nhắc tới.
Nếu như Diệp Viễn lấy cảnh giới Nguyên Đan tầng bốn thi triển một chiêu này thì có một trăm Tả Mạc cũng chết.
Chỉ là một chiêu này tiêu hao quá lớn, cho dù thần nguyên của Diệp Viễn tinh thuần cũng chỉ có thể thi triển một kiếm.
Sau khi thi triển, vậy thì chính là nhắm mắt chờ chết.
Cho nên không phải vạn bất đắc dĩ, Diệp Viễn cũng không muốn thi triển một kiếm này.
Vừa rồi nếu không phải Tả Mạc ép đến đường cùng, Diệp Viễn cũng sẽ không dùng đến Kiếm Không Minh.
Dù sao, hắn dựa vào hai Thiên Tôn Linh Bảo, từ từ đột phá ra là vẫn có thể làm được.
Lời nói của Diệp Viễn, làm cho tất cả mọi người tự ti mặc cảm.
Có thể đi vào chiến trường Cổ Thần, có người nào mà không phải là thiên kiêu chi tử, mang khí vận lớn?
Nhưng mà ở trước mặt Diệp Viễn, bọn họ chẳng là cái gì cả!
Thiên tài?
Đây chẳng qua chỉ là làm nền cho sự thiên tài của Diệp Viễn càng thêm nổi bật thôi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!