“Ha ha, chúng mừng Hoằng Tiêu huynh chứng đạo Thiên Tôn, thật sự là đáng mừng!”
Diệp Viễn nhìn thấy Giản Hoằng Tiêu, vẻ mặt mừng rỡ.
Ba năm không gặp, lúc này Giản Hoằng Tiêu đã là cường giả Thiên Tôn.
“Ha ha, đừng chê cười lão ca ngươi. Thiên Tôn này của ta, có một nửa là công lao của ngươi!” Giản Hoằng Tiêu cười to nói.
Lúc này, Giản Hoằng Tiêu hăng hái, nào còn có dáng vẻ tuổi già sức yếu như lần đầu tiên Diệp Viễn gặp hắn?
Thiên đạo phản phệ đã hoàn toàn hết, lại đột phá đến Thiên Tôn Cảnh, bất giác tuổi thọ nhiều hơn rất nhiều.
Lúc này, Giản Hoằng Tiêu cũng không còn là các chủ Huyền Cơ Các âu sầu thất bại ở hoàng thành Cực Quang kia.
Nhìn thấy Giản Hoằng Tiêu bây giờ, từ trong đáy lòng Diệp Viễn cũng mừng thay cho hắn.
“Bây giờ, Hoằng Tiêu huynh chẳng những trở lại đỉnh phong, còn tiến thêm một bước, Diệp mỗ cũng yên lòng. Hôm nay tới, một là vấn an Hoằng Tiêu huynh, hai là nói tời từ biệt với Hoằng Tiêu huynh.” Diệp Viễn cười nói.
Giản Hoằng Tiêu nghe vậy, biến sắc nói: “Sao thế, đã muốn đi rồi sao?”
Diệp Viễn gật đầu nói: “Bên hoàng thành Thiên Ưng còn chưa an ổn, ta không yên lòng, vẫn nên nhanh chóng trở về.”
Trong lòng Giản Hoằng Tiêu cũng cảm động, hoàng thành Thiên Ưng mới đi lên, Diệp Viễn trực tiếp bỏ chuyện bên đó xuống, đi đến đây chỉ vì báo ân.
Vì hắn, Diệp Viễn còn không tiếc đi vào chiến trường Cổ Thần, trải qua sinh tử.
Trong lòng Giản Hoằng Tiêu hiểu rõ, đừng thấy Diệp Viễn đột phá liền hai cảnh giới nhỏ ở trong chiến trường Cổ Thần, nguy hiểm hắn trải qua nhất định chính là không cách nào tưởng tượng được.
Hắn là trưởng lão Tinh Thần Các, đương nhiên biết rõ tính nguy hiểm của chiến trường Cổ Thần, loại chuyện như toàn quân bị diệt, ở trong lịch sử đại đế đô Cực vận cũng là điều bình thường.
Giản Hoằng Tiêu thở dài một tiếng, nói: “Vậy thì ta sẽ không giữ ngươi nữa, lúc nào rảnh rỗi, ta sẽ đi hoàng thành Thiên Ưng thăm ngươi.”
Diệp Viễn chắp tay cười nói: “Hoằng Tiêu huynh nói lời phải giữ lấy lời đó.”
…
Trong đại điện phủ thành chủ hoàng thành Thiên Ưng, ba người trẻ tuổi hai nam một nữ ngồi ngay ngắn bên trên.
Phía dưới, đám người thành chủ Tả Thư Kiệt quỳ rạp trên mặt đất.
“Tả Thư Kiệt, mười thành Lĩnh Nam các ngươi cát cứ xưng vương, không tuân theo đại đế đô Ngũ Tiêu ta, phải bị tội gì?” Vẻ mặt nam tử trẻ tuổi ở bên trái cười lạnh nói.
Nam tử trẻ tuổi này tên là Đặng Úy, chính là đệ nhất thiên tài của Đặng gia ở đại đế đô Ngũ Tiêu.
Nhìn khắp toàn bộ đại đế đô Ngũ Tiêu, hắn chính là người đứng đầu.
Nam tử bên phải tên là Đái Dương, là đệ nhất thiên tài của Đái gia ở đại đế đô Ngũ Tiêu.
Còn về nữ tử lãnh diễm kia, tên là Lữ Tử Y, là đệ nhất thiên tài của phủ thành chủ đại đế đô Ngũ Tiêu.
Đệ nhất thiên tài của ba đại gia tộc của đại đế đô Ngũ Tiêu, lại toàn bộ tập trung đến hoàng thành Thiên Ưng.
Đối mặt với ba đại thiên tài này, Tả Thư Kiệt đến thở cũng không dám thở mạnh.
Ba người này, hiển nhiên là đại biểu cho đại đế đô Ngũ Tiêu đến hỏi tội.
Bây giờ, tình trạng của hoàng thành Thiên Ưng, chẳng khác gì ở trong địa bàn quản lý của đại đế đô Ngũ Tiêu mà lại một mình vẽ ra một nơi, cắt đất xưng vương.
Đại đế đô Ngũ Tiêu, sao có thể cho phép loại chuyện này xảy ra?
Hoàng thành Thiên Ưng, cũng không phải loại địa phương như hoàng thành Cực Quang, không ai dám trêu chọc.
Tả Thư Kiệt cho rằng mười thành Lĩnh Nam trời cao hoàng đế xa, đại đế đô Ngũ Tiêu sẽ không chú ý đến.
Nhưng ai biết, mấy chục năm sau, tin tức vẫn là lộ ra ngoài.
“Đây… ba vị đại nhân hiểu lầm rồi, chúng ta… mười thành Lĩnh Nam chúng ta sao có thể không tuân theo đại đế đô Ngũ Tiêu? Diệp Viễn đại nhân là tuần sát sứ của đế đô Cửu Hứa, chúng ta là thành trì dưới trướng đế đô Cửu Hứa!” Tả Thư Kiệt nói.
Đặng Úy cười lạnh nói: “Ngươi coi ba người chúng ta là kẻ ngốc sao? Bây giờ Dư Văn Phong, còn có thể quản được các ngươi sao?”
Trong lòng Tả Thư Kiệt lo lắng, có điều vẫn nói: “Đương nhiên là quản được.”
“Ha ha, chúng mừng Hoằng Tiêu huynh chứng đạo Thiên Tôn, thật sự là đáng mừng!”
Diệp Viễn nhìn thấy Giản Hoằng Tiêu, vẻ mặt mừng rỡ.
Ba năm không gặp, lúc này Giản Hoằng Tiêu đã là cường giả Thiên Tôn.
“Ha ha, đừng chê cười lão ca ngươi. Thiên Tôn này của ta, có một nửa là công lao của ngươi!” Giản Hoằng Tiêu cười to nói.
Lúc này, Giản Hoằng Tiêu hăng hái, nào còn có dáng vẻ tuổi già sức yếu như lần đầu tiên Diệp Viễn gặp hắn?
Thiên đạo phản phệ đã hoàn toàn hết, lại đột phá đến Thiên Tôn Cảnh, bất giác tuổi thọ nhiều hơn rất nhiều.
Lúc này, Giản Hoằng Tiêu cũng không còn là các chủ Huyền Cơ Các âu sầu thất bại ở hoàng thành Cực Quang kia.
Nhìn thấy Giản Hoằng Tiêu bây giờ, từ trong đáy lòng Diệp Viễn cũng mừng thay cho hắn.
“Bây giờ, Hoằng Tiêu huynh chẳng những trở lại đỉnh phong, còn tiến thêm một bước, Diệp mỗ cũng yên lòng. Hôm nay tới, một là vấn an Hoằng Tiêu huynh, hai là nói tời từ biệt với Hoằng Tiêu huynh.” Diệp Viễn cười nói.
Giản Hoằng Tiêu nghe vậy, biến sắc nói: “Sao thế, đã muốn đi rồi sao?”
Diệp Viễn gật đầu nói: “Bên hoàng thành Thiên Ưng còn chưa an ổn, ta không yên lòng, vẫn nên nhanh chóng trở về.”
Trong lòng Giản Hoằng Tiêu cũng cảm động, hoàng thành Thiên Ưng mới đi lên, Diệp Viễn trực tiếp bỏ chuyện bên đó xuống, đi đến đây chỉ vì báo ân.
Vì hắn, Diệp Viễn còn không tiếc đi vào chiến trường Cổ Thần, trải qua sinh tử.
Trong lòng Giản Hoằng Tiêu hiểu rõ, đừng thấy Diệp Viễn đột phá liền hai cảnh giới nhỏ ở trong chiến trường Cổ Thần, nguy hiểm hắn trải qua nhất định chính là không cách nào tưởng tượng được.
Hắn là trưởng lão Tinh Thần Các, đương nhiên biết rõ tính nguy hiểm của chiến trường Cổ Thần, loại chuyện như toàn quân bị diệt, ở trong lịch sử đại đế đô Cực vận cũng là điều bình thường.
Giản Hoằng Tiêu thở dài một tiếng, nói: “Vậy thì ta sẽ không giữ ngươi nữa, lúc nào rảnh rỗi, ta sẽ đi hoàng thành Thiên Ưng thăm ngươi.”
Diệp Viễn chắp tay cười nói: “Hoằng Tiêu huynh nói lời phải giữ lấy lời đó.”
…
Trong đại điện phủ thành chủ hoàng thành Thiên Ưng, ba người trẻ tuổi hai nam một nữ ngồi ngay ngắn bên trên.
Phía dưới, đám người thành chủ Tả Thư Kiệt quỳ rạp trên mặt đất.
“Tả Thư Kiệt, mười thành Lĩnh Nam các ngươi cát cứ xưng vương, không tuân theo đại đế đô Ngũ Tiêu ta, phải bị tội gì?” Vẻ mặt nam tử trẻ tuổi ở bên trái cười lạnh nói.
Nam tử trẻ tuổi này tên là Đặng Úy, chính là đệ nhất thiên tài của Đặng gia ở đại đế đô Ngũ Tiêu.
Nhìn khắp toàn bộ đại đế đô Ngũ Tiêu, hắn chính là người đứng đầu.
Nam tử bên phải tên là Đái Dương, là đệ nhất thiên tài của Đái gia ở đại đế đô Ngũ Tiêu.
Còn về nữ tử lãnh diễm kia, tên là Lữ Tử Y, là đệ nhất thiên tài của phủ thành chủ đại đế đô Ngũ Tiêu.
Đệ nhất thiên tài của ba đại gia tộc của đại đế đô Ngũ Tiêu, lại toàn bộ tập trung đến hoàng thành Thiên Ưng.
Đối mặt với ba đại thiên tài này, Tả Thư Kiệt đến thở cũng không dám thở mạnh.
Ba người này, hiển nhiên là đại biểu cho đại đế đô Ngũ Tiêu đến hỏi tội.
Bây giờ, tình trạng của hoàng thành Thiên Ưng, chẳng khác gì ở trong địa bàn quản lý của đại đế đô Ngũ Tiêu mà lại một mình vẽ ra một nơi, cắt đất xưng vương.
Đại đế đô Ngũ Tiêu, sao có thể cho phép loại chuyện này xảy ra?
Hoàng thành Thiên Ưng, cũng không phải loại địa phương như hoàng thành Cực Quang, không ai dám trêu chọc.
Tả Thư Kiệt cho rằng mười thành Lĩnh Nam trời cao hoàng đế xa, đại đế đô Ngũ Tiêu sẽ không chú ý đến.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!