Trừ những cường giả Thiên Đế hư vô mờ mịt kia, không ai dám không coi bọn họ ra gì!
Thiên Tôn, cho dù là Thiên Tôn tầng một, cũng không có ai dám khinh thường.
Nhưng mà ba vị cường giả Thiên Tôn ở trong miệng Diệp Viễn, lại không đáng một xu.
Đúng lúc này, một đạo khí tức kinh khủng, trong nháy mắt truyền khắp toàn bộ hoàng thành Thiên Ưng.
“Diệp Viễn tiểu nhi, ta cho ngươi ba giây, mau cút ra đây nhận lấy cái chết! Chậm một giây, bản tôn trực tiếp biến hoàng thành Thiên Ưng thành tro tàn!”
Một tiếng gầm giận dữ như sấm rền, vang lên khắp mọi ngóc ngách ở hoàng thành Thiên Ưng.
Uy áp kinh khủng này, khiến một vài võ giả thực lực hơi yếu, trực tiếp phun máu, ngã xuống đất không dậy nổi.
“Bản tôn! Là… là… cường giả Thiên Tôn!”
“Trời ơi, cường giả Thiên Tôn tự mình động thủ!”
“Đây… vậy phải làm sao bây giờ?”
…
Trong thành một mảnh hoảng loạn, uy áp mạnh mẽ này khiến bọn họ gần như hít thở không thông.
Dư Văn Phong biến sắc, trên mặt xuất hiện thần sắc sợ hãi.
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Lữ Ngạn này, thật đúng là bá đạo mà, động một chút là muốn tiêu diệt toàn thành, ta đi gặp hắn!”
Dứt lời, thân hình hắn khẽ động, trực tiếp biến mất trong phủ thành chủ.
Người khác cũng là chấn động, vội vã ra khỏi phủ thành chủ nhìn lên bầu trời.
Trên hư không, ba bóng người đứng lơ lửng trên bầu trời, uy áp kinh khủng kia khiến thế gian run rẩy.
Thân hình Diệp Viễn xuất hiện, xa xa đứng đối mặt với ba người.
Con ngươi Lữ Ngạn rụt lại, hiển nhiên có chút giật mình với pháp tắc không gian của Diệp Viễn.
Có điều rất nhanh, kinh ngạc của hắn bị thay thế bằng lửa giận.
“Ngươi chính là Diệp Viễn?”
Diệp Viễn mặt không đổi sắc, thản nhiên nói: “Không sai.”
Hai mắt Lữ Ngạn híp lại, trầm giọng nói: “Ngươi, có biết tội chưa?”
Mí mắt Diệp Viễn khẽ nhấc lên, thản nhiên nói: “Không biết.”
“Ngươi! Hỗn xược! Ngươi giết con gái Tử Y của ta, độc giết đại quân Chân Thần của ta, hành vi của ngươi tội lỗi chồng chất! Ngươi lại còn nói không biết?” Lữ Ngạn bị thái độ của Diệp Viễn kích thích, không nhịn được giận dữ nói.
Diệp Viễn vẫn bình tĩnh như cũ nói: “Lữ Tử Ty không phân xanh hồng đen trắng, giết con dân ta, cầm tù thân nhân ta, còn muốn đưa ta đến đại đế đô Ngũ Tiêu để giải quyết, ý ngươi là, ta phải đứng ở đây để cho nàng ta giết? Ngươi phái mười vạn đại quân tới tàn sát hàng loạt dân trong thành, nói muốn không chừa một mống, ý ngươi là, ta cũng phải đứng ở chỗ này cho bọn họ giết? Ngươi, có phải là não bị hỏng rồi không?”
Thanh âm Diệp Viễn truyền khắp hoàng thành, mọi người nghe được hãi hùng khiếp vía.
Diệp Viễn đại nhân quả nhiên không hổ là Diệp Viễn đại nhân, lời này… bá khí!
Lữ Ngạn tức đến xanh mắt cả mặt mày, từ khi hắn bước vào Thiên Tôn cho tới nay, vẫn chưa có người nào dám nói chuyện với hắn như thế.
Vậy mà từ miệng Diệp Viễn, hắn chính là một tên hỏng não.
Chống đối Thiên Tôn, đây chính là trọng tội!
Hai mắt hắn híp lại, lạnh giọng nói: “Hỗn xược! Bản tôn nói như vậy, chính là miệng vàng lời ngọc! Bảo ngươi chết, ngươi nhất định phải chết! Dám chống đối bản tôn, hôm nay ngươi chính là muốn chết cũng không làm được!”
Đặng Vân ở một bên lạnh lùng nói: “Lữ Ngạn huynh, nói nhảm với hắn làm cái gì? Trực tiếp bắt lấy tiểu tử này, chém thành trăm mảnh, luyện sinh hồn, xem hắn còn dám lớn lối như vậy không!”
Diệp Viễn nghe vậy, trên mặt lại lộ ra vẻ trào phùng, cười lạnh nói: “Chém thành trăm mảnh? Luyện sinh hồn? Thủ đoạn của các hạ thật là độc ác!”
Đặng Vân hừ lạnh một tiếng, nói: “Thế nào, biết sợ rồi hả? Vô dụng! Ở trước mặt Thiên Tôn chúng ta, ngươi chính là con kiến hôi! Huống chi, trước mặt ngươi là ba vị Thiên Tôn! Những thủ đoạn của ngươi, ở trước mặt chúng ta, không đáng nhắc tới! Có điều… có thể kinh động ba người chúng ta tự mình đến đây, cũng đủ để ngươi kiêu ngạo!”
Trừ những cường giả Thiên Đế hư vô mờ mịt kia, không ai dám không coi bọn họ ra gì!
Thiên Tôn, cho dù là Thiên Tôn tầng một, cũng không có ai dám khinh thường.
Nhưng mà ba vị cường giả Thiên Tôn ở trong miệng Diệp Viễn, lại không đáng một xu.
Đúng lúc này, một đạo khí tức kinh khủng, trong nháy mắt truyền khắp toàn bộ hoàng thành Thiên Ưng.
“Diệp Viễn tiểu nhi, ta cho ngươi ba giây, mau cút ra đây nhận lấy cái chết! Chậm một giây, bản tôn trực tiếp biến hoàng thành Thiên Ưng thành tro tàn!”
Một tiếng gầm giận dữ như sấm rền, vang lên khắp mọi ngóc ngách ở hoàng thành Thiên Ưng.
Uy áp kinh khủng này, khiến một vài võ giả thực lực hơi yếu, trực tiếp phun máu, ngã xuống đất không dậy nổi.
“Bản tôn! Là… là… cường giả Thiên Tôn!”
“Trời ơi, cường giả Thiên Tôn tự mình động thủ!”
“Đây… vậy phải làm sao bây giờ?”
…
Trong thành một mảnh hoảng loạn, uy áp mạnh mẽ này khiến bọn họ gần như hít thở không thông.
Dư Văn Phong biến sắc, trên mặt xuất hiện thần sắc sợ hãi.
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Lữ Ngạn này, thật đúng là bá đạo mà, động một chút là muốn tiêu diệt toàn thành, ta đi gặp hắn!”
Dứt lời, thân hình hắn khẽ động, trực tiếp biến mất trong phủ thành chủ.
Người khác cũng là chấn động, vội vã ra khỏi phủ thành chủ nhìn lên bầu trời.
Trên hư không, ba bóng người đứng lơ lửng trên bầu trời, uy áp kinh khủng kia khiến thế gian run rẩy.
Thân hình Diệp Viễn xuất hiện, xa xa đứng đối mặt với ba người.
Con ngươi Lữ Ngạn rụt lại, hiển nhiên có chút giật mình với pháp tắc không gian của Diệp Viễn.
Có điều rất nhanh, kinh ngạc của hắn bị thay thế bằng lửa giận.
“Ngươi chính là Diệp Viễn?”
Diệp Viễn mặt không đổi sắc, thản nhiên nói: “Không sai.”
Hai mắt Lữ Ngạn híp lại, trầm giọng nói: “Ngươi, có biết tội chưa?”
Mí mắt Diệp Viễn khẽ nhấc lên, thản nhiên nói: “Không biết.”
“Ngươi! Hỗn xược! Ngươi giết con gái Tử Y của ta, độc giết đại quân Chân Thần của ta, hành vi của ngươi tội lỗi chồng chất! Ngươi lại còn nói không biết?” Lữ Ngạn bị thái độ của Diệp Viễn kích thích, không nhịn được giận dữ nói.
Diệp Viễn vẫn bình tĩnh như cũ nói: “Lữ Tử Ty không phân xanh hồng đen trắng, giết con dân ta, cầm tù thân nhân ta, còn muốn đưa ta đến đại đế đô Ngũ Tiêu để giải quyết, ý ngươi là, ta phải đứng ở đây để cho nàng ta giết? Ngươi phái mười vạn đại quân tới tàn sát hàng loạt dân trong thành, nói muốn không chừa một mống, ý ngươi là, ta cũng phải đứng ở chỗ này cho bọn họ giết? Ngươi, có phải là não bị hỏng rồi không?”
Thanh âm Diệp Viễn truyền khắp hoàng thành, mọi người nghe được hãi hùng khiếp vía.
Diệp Viễn đại nhân quả nhiên không hổ là Diệp Viễn đại nhân, lời này… bá khí!
Lữ Ngạn tức đến xanh mắt cả mặt mày, từ khi hắn bước vào Thiên Tôn cho tới nay, vẫn chưa có người nào dám nói chuyện với hắn như thế.
Vậy mà từ miệng Diệp Viễn, hắn chính là một tên hỏng não.
Chống đối Thiên Tôn, đây chính là trọng tội!
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!