Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Tuyệt Thế Dược Thần - Diệp Viễn (FULL)

 

 

Năm đó, nàng cứ một mực đi theo bên cạnh Diệp Viễn, quan sát Diệp Viễn luyện đan, về sau lại được Diệp Viễn tự mình chỉ điểm.

 

Bây giờ Ninh Tư Ngữ đã sớm không phải là Ninh Tư Ngữ của trước đây.

 

Nhưng mà, thời điểm nàng nghe Diệp Viễn nói sẽ mang nàng đi Vân Đan đại đế đô, nàng vẫn cao hứng giống một tiểu cô nương như trước, khoa chân múa tay vui sướng.

 

"Trời ơi, đây chính là Vân Đan đại đế đô sao? Tại sao ta lại có cảm giác từng người ở nơi này đều biết luyện đan?" Ninh Tư Ngữ làm vẻ mặt hiếu kỳ nói.

 

Từ lúc bước vào thành, Ninh Tư Ngữ cảm giác được trong không khí đều tràn ngập mùi thuốc.

 

Bên đường, chỗ nào cũng có lôi đài đấu đan, hơn nữa người vây xem chật kín.

 

Hiển nhiên, bầu không khí luyện dược của Vân Đan đại đế đô đã dung nhập vào cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của Luyện Dược Sư.

 

Diệp Viễn cũng gật đầu nói: "Đúng vậy, trình độ của Luyện Dược Sư nơi này cao hơn so với những địa phương khác rất nhiều, không hổ là đệ nhất Thánh địa Đan đạo của Nam giới."

 

Ninh Tư Ngữ bĩu môi nói: "Lợi hại hơn nữa thì có ích lợi gì? Ở trước mặt đại nhân hết thảy đều là vô căn cứ! Đại nhân ngươi mới thật sự là đệ nhất thiên tài Đan đạo!"

 

Diệp Viễn lắc đầu bật cười, hiện tại nha đầu kia đã sùng bái mình đến mức mù quáng.

 

"Ha! Khẩu khí thật là lớn! Một tên tiểu thí hài như vậy mà cũng dám tự xưng là đệ nhất thiên tài Đan đạo?" Đột nhiên, một giọng nói vang lên.

 

Hiển nhiên, lời nói của Ninh Tư Ngữ bị người khác nghe thấy cho nên đã rước lấy một trận không vui.

Trước mắt là một thanh niên tuấn tú, nhưng lại là một Thiên Thần tầng tám.

 

Bên cạnh hắn có mang theo một tiểu cô nương, tuổi tác của hai người xấp xỉ nhau, thật sự rất xứng đôi.

 

Sau lưng hai người có hai hộ vệ Chân Thần Cảnh đi theo, hiển nhiên lai lịch không tầm thường.

 

"Thật không biết xấu hổ, cho tới bây giờ ta còn chưa thấy qua người nào dám tự xưng mình đệ nhất thiên tài Đan đạo! Khiên ca của ta chính là người giỏi nhất trong thế hệ trẻ của Trịnh gia cũng không dám tự xưng là đệ nhất thiên tài Đan đạo, ngươi thì tính là cái gì?" Tiểu cô nương kia làm vẻ mặt coi thường nói.

 

Diệp Viễn nghe vậy thì không còn gì để nói, lúc nào hắn tự nói rằng mình là đệ nhất thiên tài Đan đạo chứ?

 

Lời này rõ ràng là Ninh Tư Ngữ nói có được không?

 

Nhưng mà, nha đầu kia cũng thật biết lôi kéo cừu hận cho mình a!

 

Ninh Tư Ngữ nghe xong, lập tức tức giận.

 

"Trịnh gia thì tính là thứ gì? Thế hệ trẻ tuổi của Trịnh gia? Ha ha! Đừng nói là thế hệ trẻ tuổi của Trịnh gia như ngươi, cho dù thế hệ trước của Trịnh gia đến đây thì đại nhân nhà ta cũng nghiền ép như thường!"

 

Dù sao Trịnh Khiên cũng còn trẻ, nghe thấy những lời này làm sao chấp nhận được, lập tức cười lạnh nói: "Khẩu khí thật là lớn! Tại Nam giới này, thật sự không có mấy người dám nói Trường Lâm Trịnh gia ta như vậy!"

 

Lời này của hắn lập tức dẫn tới một tràn tiếng thán phục.

 

"Thì ra là Trường Lâm Trịnh gia, đây chính là Thế gia gần với Thánh địa Đan đạo đỉnh cấp a!"

 

"Người giỏi nhất trong thế hệ người trẻ tuổi của Trịnh gia, Vân Đan đại hội lần này hắn nhất định sẽ rực rỡ hào quang!"

 

"Trịnh Khiên! Ta có nghe qua về hắn, chỉ mới hơn một ngàn tuổi mà đã đạt được sơ cảnh trung kỳ, tương lai có hi vọng bước vào Đạo cảnh a!"

 

...

 

Nghe thấy lời nghị luận của những người xung quanh, vẻ mặt của Trịnh Khiên vô cùng đắc ý.

 

Thực lực cửa Trường Lâm đại đế đô Trịnh gia trong giới Luyện dược sư tại Nam giới là tồn tại gần với bảy Đại Thánh địa.


Lão tổ nhà họ Trịnh cũng là một vị Đan thần thất tinh khó gặp, cũng rất có địa vị.

 

Năm đó, nàng cứ một mực đi theo bên cạnh Diệp Viễn, quan sát Diệp Viễn luyện đan, về sau lại được Diệp Viễn tự mình chỉ điểm.

 

Bây giờ Ninh Tư Ngữ đã sớm không phải là Ninh Tư Ngữ của trước đây.

 

Nhưng mà, thời điểm nàng nghe Diệp Viễn nói sẽ mang nàng đi Vân Đan đại đế đô, nàng vẫn cao hứng giống một tiểu cô nương như trước, khoa chân múa tay vui sướng.

 

"Trời ơi, đây chính là Vân Đan đại đế đô sao? Tại sao ta lại có cảm giác từng người ở nơi này đều biết luyện đan?" Ninh Tư Ngữ làm vẻ mặt hiếu kỳ nói.

 

Từ lúc bước vào thành, Ninh Tư Ngữ cảm giác được trong không khí đều tràn ngập mùi thuốc.

 

Bên đường, chỗ nào cũng có lôi đài đấu đan, hơn nữa người vây xem chật kín.

 

Hiển nhiên, bầu không khí luyện dược của Vân Đan đại đế đô đã dung nhập vào cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của Luyện Dược Sư.

 

Diệp Viễn cũng gật đầu nói: "Đúng vậy, trình độ của Luyện Dược Sư nơi này cao hơn so với những địa phương khác rất nhiều, không hổ là đệ nhất Thánh địa Đan đạo của Nam giới."

 

Ninh Tư Ngữ bĩu môi nói: "Lợi hại hơn nữa thì có ích lợi gì? Ở trước mặt đại nhân hết thảy đều là vô căn cứ! Đại nhân ngươi mới thật sự là đệ nhất thiên tài Đan đạo!"

 

Diệp Viễn lắc đầu bật cười, hiện tại nha đầu kia đã sùng bái mình đến mức mù quáng.

 

"Ha! Khẩu khí thật là lớn! Một tên tiểu thí hài như vậy mà cũng dám tự xưng là đệ nhất thiên tài Đan đạo?" Đột nhiên, một giọng nói vang lên.

 

Hiển nhiên, lời nói của Ninh Tư Ngữ bị người khác nghe thấy cho nên đã rước lấy một trận không vui.

Trước mắt là một thanh niên tuấn tú, nhưng lại là một Thiên Thần tầng tám.

 

Bên cạnh hắn có mang theo một tiểu cô nương, tuổi tác của hai người xấp xỉ nhau, thật sự rất xứng đôi.

 

Sau lưng hai người có hai hộ vệ Chân Thần Cảnh đi theo, hiển nhiên lai lịch không tầm thường.

 

"Thật không biết xấu hổ, cho tới bây giờ ta còn chưa thấy qua người nào dám tự xưng mình đệ nhất thiên tài Đan đạo! Khiên ca của ta chính là người giỏi nhất trong thế hệ trẻ của Trịnh gia cũng không dám tự xưng là đệ nhất thiên tài Đan đạo, ngươi thì tính là cái gì?" Tiểu cô nương kia làm vẻ mặt coi thường nói.

 

Diệp Viễn nghe vậy thì không còn gì để nói, lúc nào hắn tự nói rằng mình là đệ nhất thiên tài Đan đạo chứ?

 

Lời này rõ ràng là Ninh Tư Ngữ nói có được không?

 

Nhưng mà, nha đầu kia cũng thật biết lôi kéo cừu hận cho mình a!

 

Ninh Tư Ngữ nghe xong, lập tức tức giận.

 

"Trịnh gia thì tính là thứ gì? Thế hệ trẻ tuổi của Trịnh gia? Ha ha! Đừng nói là thế hệ trẻ tuổi của Trịnh gia như ngươi, cho dù thế hệ trước của Trịnh gia đến đây thì đại nhân nhà ta cũng nghiền ép như thường!"

 

Dù sao Trịnh Khiên cũng còn trẻ, nghe thấy những lời này làm sao chấp nhận được, lập tức cười lạnh nói: "Khẩu khí thật là lớn! Tại Nam giới này, thật sự không có mấy người dám nói Trường Lâm Trịnh gia ta như vậy!"

 

Lời này của hắn lập tức dẫn tới một tràn tiếng thán phục.

 

"Thì ra là Trường Lâm Trịnh gia, đây chính là Thế gia gần với Thánh địa Đan đạo đỉnh cấp a!"

 

"Người giỏi nhất trong thế hệ người trẻ tuổi của Trịnh gia, Vân Đan đại hội lần này hắn nhất định sẽ rực rỡ hào quang!"

 

Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận