Cam thống lĩnh nhìn cũng không thèm nhìn lệnh bài trong tay Diệp Viễn, chỉ hừ lạnh nói: "Thứ gì cũng vô dụng, bản thống lĩnh chỉ nhận thiệp mời của Vân Đan hội."
"Ha ha, ngươi cho rằng Vân Đan đại đế đô là địa phương nào, tùy tiện cầm một lệnh bài ra thì đã muốn đi vào? Thực sự là một tên nhà quê!" Trịnh Khiên làm vẻ mặt coi thường nói.
"Vân Đan đại hội chỉ nhận thiệp mời của hội, không nhận những thứ khác, ngay cả điểm ấy ngươi cũng không biết vậy mà dám tới tham gia Vân Đan đại hội?" Trịnh Bất Quần cười lạnh nói.
Hôm nay bọn hắn đến xem trò cười, quả thật là được cười rồi.
Diệp Viễn lúc này ở trong mắt bọn họ, hoàn toàn chính là một tên quê mùa chưa trải sự đời.
Cái gia hỏa này căn bản hoàn toàn không hề biết gì về Vân Đan đại hội, vậy mà lại chạy đến trước mặt mấy thiên tài Đan đạo như bọn hắn khoác lác, giống như gây thêm một đống trò cười.
Nhìn thấy phản ứng của mấy người này, Diệp Viễn cũng sững sờ.
Hắn nhìn Tông Sư Lệnh trong tay một hồi, thật sự không hiểu lắm.
Xem ra, thứ đồ chơi này dùng không được tốt cho lắm a!
Hắn còn tưởng rằng thứ này rất lợi hại, vậy mà lấy ra căn bản người ta cũng không biết.
"Tiểu tử, xem ra là ngươi thật sự muốn bản thống lĩnh ra tay!"
Trong mắt Cam thống lĩnh, Diệp Viễn chỉ là một tiểu thí hài quậy phá, cho nên ở nơi này lấy lòng mọi người.
Khí thế của hắn vừa tràn ra, trực tiếp chộp về phía Diệp Viễn.
Khí thế của Chân Thần tầng năm đột nhiên bạo phát, trực tiếp tập trung vào Diệp Viễn.
Đám người Trịnh Khiên thì lại lộ ra một bộ dáng cười trên nỗi đau của người khác, làm dáng vẻ ung dung nhìn một màn này.
Diệp Viễn nhướng mày, tên Cam thống lĩnh này ra tay rất nặng, một trảo này ập đến, nếu như thực lực của hắn không đủ thì thật sự sẽ bị trọng thương.
Rõ ràng tên gia hỏa này đang lấy lòng mấy vị con cháu thế gia kia cho nên cố ý đánh nặng tay.
Chỉ thấy Diệp Viễn hừ lạnh một tiếng, đột nhiên đánh ra một đạo Sinh Tử Ấn.
Chân Thần tầng năm đối đầu với Chân Thần tầng ba, Cam thống lĩnh tự cho là sẽ dễ như trở bàn tay.
Nào ngờ Diệp Viễn vừa ra tay, một cỗ áp lực như dời núi lấp biển đập vào mặt.
Oanh!
Cam thống lĩnh vội vàng không kịp chuẩn bị, trực tiếp bị đạo Sinh Tử Ấn này đánh bay, cực kỳ chật vật.
Con ngươi Trịnh Bất Quần co rụt lại, kinh ngạc nói: "Điều này... Điều này sao có thể?"
Thanh niên Họ Đoạn cũng kinh ngạc hô lên: "Vì sao thực lực của tên tiểu tử này lại mạnh đến như vậy?"
Bọn hắn đều chờ đợi Diệp Viễn bị đánh bay, ai ngờ Diệp Viễn không có việc gì, trở tay một chiêu lại đánh cho Cam thống lĩnh tàn phế.
Chân Thần Cảnh sơ kỳ dùng một chiêu đánh bay Chân Thần Cảnh trung kỳ, loại chuyện như vậy thật sự nghe rợn cả người.
Diệp Viễn nhìn qua cùng lắm cũng chỉ hơn một ngàn tuổi, có mạnh hơn nữa thì có thể mạnh đến mức nào cơ chứ?
Vậy mà hết lần này tới lần khác, hắn chỉ dùng một chiêu mà đã đánh Cam thống lĩnh đến mức tàn phế!
"Còn... Còn đứng ngây ra đó làm gì? Tiểu tử này dám làm loạn, phế hắn cho... cho ta!" Cam thống lĩnh cắn răng, quát đội thủ vệ bọn họ.
Nhất thời, một đoàn thủ vệ xông tới, bao vây Diệp Viễn vào giữa.
Diệp Viễn nhíu mày, hắn cũng không nghĩ đến sẽ gây ra động tĩnh lớn như vậy, nào ngờ bọn người kia ngay cả Tông Sư Lệnh cũng không nhận ra chứ?
Thật sự, điều này cũng không thể trách bọn người Cam thống lĩnh, loại lệnh bài như Tông Sư Lệnh không phải hạng người như Cam thống lĩnh có thể nhìn thấy được.
Phải biết rằng, toàn bộ địa phận của Nam giới cũng chỉ có tổng cộng mười bốn khối Tông Sư Lệnh.
Tất cả Tông Sư Lệnh đều thuộc về người có địa vị cực kỳ tôn quý, ít nhất cũng là siêu cấp cường giả Thiên Tôn trung hậu kỳ.
Những người này vừa xuất hiện tại Vân Đan đại đế đô thì lập tức có cường giả Thiên Tôn ra nghênh tiếp, căn bản cũng sẽ không nghênh ngang đi từ cửa thành tiến vào như vậy.
Cam thống lĩnh nhìn cũng không thèm nhìn lệnh bài trong tay Diệp Viễn, chỉ hừ lạnh nói: "Thứ gì cũng vô dụng, bản thống lĩnh chỉ nhận thiệp mời của Vân Đan hội."
"Ha ha, ngươi cho rằng Vân Đan đại đế đô là địa phương nào, tùy tiện cầm một lệnh bài ra thì đã muốn đi vào? Thực sự là một tên nhà quê!" Trịnh Khiên làm vẻ mặt coi thường nói.
"Vân Đan đại hội chỉ nhận thiệp mời của hội, không nhận những thứ khác, ngay cả điểm ấy ngươi cũng không biết vậy mà dám tới tham gia Vân Đan đại hội?" Trịnh Bất Quần cười lạnh nói.
Hôm nay bọn hắn đến xem trò cười, quả thật là được cười rồi.
Diệp Viễn lúc này ở trong mắt bọn họ, hoàn toàn chính là một tên quê mùa chưa trải sự đời.
Cái gia hỏa này căn bản hoàn toàn không hề biết gì về Vân Đan đại hội, vậy mà lại chạy đến trước mặt mấy thiên tài Đan đạo như bọn hắn khoác lác, giống như gây thêm một đống trò cười.
Nhìn thấy phản ứng của mấy người này, Diệp Viễn cũng sững sờ.
Hắn nhìn Tông Sư Lệnh trong tay một hồi, thật sự không hiểu lắm.
Xem ra, thứ đồ chơi này dùng không được tốt cho lắm a!
Hắn còn tưởng rằng thứ này rất lợi hại, vậy mà lấy ra căn bản người ta cũng không biết.
"Tiểu tử, xem ra là ngươi thật sự muốn bản thống lĩnh ra tay!"
Trong mắt Cam thống lĩnh, Diệp Viễn chỉ là một tiểu thí hài quậy phá, cho nên ở nơi này lấy lòng mọi người.
Khí thế của hắn vừa tràn ra, trực tiếp chộp về phía Diệp Viễn.
Khí thế của Chân Thần tầng năm đột nhiên bạo phát, trực tiếp tập trung vào Diệp Viễn.
Đám người Trịnh Khiên thì lại lộ ra một bộ dáng cười trên nỗi đau của người khác, làm dáng vẻ ung dung nhìn một màn này.
Diệp Viễn nhướng mày, tên Cam thống lĩnh này ra tay rất nặng, một trảo này ập đến, nếu như thực lực của hắn không đủ thì thật sự sẽ bị trọng thương.
Rõ ràng tên gia hỏa này đang lấy lòng mấy vị con cháu thế gia kia cho nên cố ý đánh nặng tay.
Chỉ thấy Diệp Viễn hừ lạnh một tiếng, đột nhiên đánh ra một đạo Sinh Tử Ấn.
Chân Thần tầng năm đối đầu với Chân Thần tầng ba, Cam thống lĩnh tự cho là sẽ dễ như trở bàn tay.
Nào ngờ Diệp Viễn vừa ra tay, một cỗ áp lực như dời núi lấp biển đập vào mặt.
Oanh!
Cam thống lĩnh vội vàng không kịp chuẩn bị, trực tiếp bị đạo Sinh Tử Ấn này đánh bay, cực kỳ chật vật.
Con ngươi Trịnh Bất Quần co rụt lại, kinh ngạc nói: "Điều này... Điều này sao có thể?"
Thanh niên Họ Đoạn cũng kinh ngạc hô lên: "Vì sao thực lực của tên tiểu tử này lại mạnh đến như vậy?"
Bọn hắn đều chờ đợi Diệp Viễn bị đánh bay, ai ngờ Diệp Viễn không có việc gì, trở tay một chiêu lại đánh cho Cam thống lĩnh tàn phế.
Chân Thần Cảnh sơ kỳ dùng một chiêu đánh bay Chân Thần Cảnh trung kỳ, loại chuyện như vậy thật sự nghe rợn cả người.
Diệp Viễn nhìn qua cùng lắm cũng chỉ hơn một ngàn tuổi, có mạnh hơn nữa thì có thể mạnh đến mức nào cơ chứ?
Vậy mà hết lần này tới lần khác, hắn chỉ dùng một chiêu mà đã đánh Cam thống lĩnh đến mức tàn phế!
"Còn... Còn đứng ngây ra đó làm gì? Tiểu tử này dám làm loạn, phế hắn cho... cho ta!" Cam thống lĩnh cắn răng, quát đội thủ vệ bọn họ.
Nhất thời, một đoàn thủ vệ xông tới, bao vây Diệp Viễn vào giữa.
Diệp Viễn nhíu mày, hắn cũng không nghĩ đến sẽ gây ra động tĩnh lớn như vậy, nào ngờ bọn người kia ngay cả Tông Sư Lệnh cũng không nhận ra chứ?
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!