Chỉ là nha đầu kia thật sự không có lòng tin với mình, không cho nàng liều thuốc mạnh, sợ rằng nàng khó có thể phát huy toàn lực.
Mấy năm này nàng theo Diệp Viễn, thực lực đột nhiên tăng mạnh, đương nhiên trong lòng Diệp Viễn nắm chắc.
Bình thường, cái gọi là thiên tài, căn bản không phải đối thủ của nàng.
La Nhạc nghe vậy, cười nói: “Vậy ngươi nhất định là không về được rồi, bởi vì lát nữa, ngươi sẽ thua đến hoài nghi nhân sinh! Ha ha ha…”
Một đám người nhìn chằm chằm Ninh Tư Ngữ, giống như là một đám sói nhìn chằm chằm con thỏ nhỏ, dáng vẻ ăn chắc.
“Ai, cũng là khó cho nha đầu kia, lại có một chủ nhân vô dụng.”
“Những thiên tài đan đạo này đều là nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất, chỉ là một Đan thần ngũ tinh, sao có thể là đối thủ của họ?”
“Nha đầu kia đúng thật là đáng thương, đoán chừng đến một trận cũng không thắng được rồi!”
…
Đoàn ngươi vây xem ở phường thị ai cũng dùng ánh mắt thương hại nhìn về phía Ninh Tư Ngữ, cùng dùng ánh mắt giễu cợt nhìn về phía Diệp Viễn.
Người Tông Sư này, thật sự là quá vô dụng!
Bản thân mình cặn bã thì thôi đi còn muốn đẩy thị nữ của mình vào trong hố lửa.
Ninh Tư Ngữ lạnh lùng nói: “Thắng ta trước rồi nói sau!”
La Nhạc cười to nói: “Vậy thì được, Đỗ Nhược Phi, ngươi chơi với nàng một chút trước!”
Một người thanh niên mặc cẩm phục ra khỏi hàng, nhìn về phía Ninh Tư Ngữ, ánh mắt trần đầy nghiền ngẫm, giống như đã nắm chắc phần thắng.
“Ha ha, tiểu nha đầu, bổn thiếu tới khiêu chiến ngươi, là phải thủ hạ lưu tình đó!” Đỗ Nhược Phi cười mà như không cười nói.
…
Lúc này, trong một gian tửu lâu bên ngoài phường thị phố đông, đột nhiên đám người Vân Dịch, Trịnh Bất Quần xuất hiện.
Nghe một gã sai vặt bẩm báo, Vân Dịch lắc đầu bật cười nói: “Diệp Tông Sư này e là hết cách rồi đi? Thế mà lại để cho tiểu thị nữ của mình khiêu chiến thiên tài đại hội Vân Đan?”
Trịnh Bất Quần chế nhạo nói: “Vân Dịch huynh, nói lời này sai rồi, huynh không nghe tên sai vặt kia nói sao, là thiên tài đại hội Vân Đan khiêu chiến tiểu thị nữ đó!”
Nói xong, bên trong phòng vang lên một hồi tiếng cười.
Vân Dịch lắc đầu bật cười nói: “Ta vốn tưởng rằng tiểu tử này có chút năng lực, không ngờ được lại vô dụng như thế. Mặc dù đám người La Nhạc không phải đỉnh phong thiên tài của đại hội lần này, nhưng mà cũng đủ để xếp vào hàng ngũ 100, sao có thể là người mà một tiểu thị nữ có thể đối phó?”
Trịnh Bất Quần cười nói: “Thủ đoạn của Vân Dịch huynh đúng là hay, chỉ để lộ ra ngoài chút tin tức của Diệp Viễn, đã khiến cho Diệp Tông Sư của chúng ta hiện nguyên hình! Bây giờ, ta rất hiếu kỳ, Diệp Tông Sư định thu dọn cục diện này như thế nào.”
Vân Dịch khoát khoát tay, cười nói: “Chút chuyện nhỏ này, đối với ta mà nói còn không phải dễ dàng như trở bàn tay sao. Chúng ta uống chén trà, đoán chừng rất nhanh sẽ có tin tức truyền đến. Mặc dù thực lực của Đỗ Nhược Phi không được tốt lắm, nhưng mà đối phó vói một tiểu nha đầu Đan thần ngũ tinh, chắc không cần bao lâu đâu.”
Dứt lời, đám người Vân Dịch ăn uống linh đình, vô cùng vui vẻ.
Đảo mắt đã qua hai canh giờ, mấy người đang nói chuyện phiếm thì đột nhiên gã sai vặt kia xông tới.
Vân Dịch nhướng mày, hừ lạnh nói: “Hoang mang rối loạn, còn ra thể thống gì?”
Gã sai vặt bị dọa cho giật mình, vội vã quỳ xuống nói: “Công tử thứ tội!”
Tâm tư Vân Dịch đang để trên cuộc đấu đan của Đỗ Nhược Phi và Ninh Tư Ngữ, liền khoát tay một cái nói: “Thế nào, kết quả ra sao rồi?”
Gã sai vặt vội vàng nói: “Có kết quả rồi, Đỗ Nhược Phi công tử đại bại, toàn bộ phường thị phố đông đều xôn xao rồi!”
“Cái gì? Đỗ Nhược Phi thua? Đây… sao có thể?” Vẻ mặt Vân Dịch không thể tin được nói.
“Có phải là ngươi nhầm rồi không? Một thân thực lực đan đạo của Đỗ Nhược Phi, cũng đã đạt đến sơ cảnh hậu kỳ, thế mà lại thua một tiểu nha đầu Đan thần ngũ tinh?” Trên mặt Trịnh Bất Quần cũng là vẻ khiếp sợ.
Gã sai vặt vội vàng nói: “Không thể nào sai được, tiểu nhân ở trong đám người, nhìn rất rõ ràng! Cô nương kia, thế như kinh hồng, toàn bộ quá trình đều áp chế Đỗ Nhược Phi công tử, cuối cùng luyện chế ra được đan dược cực phẩm!”
Đám người Vân Dịch ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, phảng phất giống như gặp quỷ.
“Đi, thăm dò tiếp!” Vân Dịch cắn răng nói.
Chỉ là nha đầu kia thật sự không có lòng tin với mình, không cho nàng liều thuốc mạnh, sợ rằng nàng khó có thể phát huy toàn lực.
Mấy năm này nàng theo Diệp Viễn, thực lực đột nhiên tăng mạnh, đương nhiên trong lòng Diệp Viễn nắm chắc.
Bình thường, cái gọi là thiên tài, căn bản không phải đối thủ của nàng.
La Nhạc nghe vậy, cười nói: “Vậy ngươi nhất định là không về được rồi, bởi vì lát nữa, ngươi sẽ thua đến hoài nghi nhân sinh! Ha ha ha…”
Một đám người nhìn chằm chằm Ninh Tư Ngữ, giống như là một đám sói nhìn chằm chằm con thỏ nhỏ, dáng vẻ ăn chắc.
“Ai, cũng là khó cho nha đầu kia, lại có một chủ nhân vô dụng.”
“Những thiên tài đan đạo này đều là nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất, chỉ là một Đan thần ngũ tinh, sao có thể là đối thủ của họ?”
“Nha đầu kia đúng thật là đáng thương, đoán chừng đến một trận cũng không thắng được rồi!”
…
Đoàn ngươi vây xem ở phường thị ai cũng dùng ánh mắt thương hại nhìn về phía Ninh Tư Ngữ, cùng dùng ánh mắt giễu cợt nhìn về phía Diệp Viễn.
Người Tông Sư này, thật sự là quá vô dụng!
Bản thân mình cặn bã thì thôi đi còn muốn đẩy thị nữ của mình vào trong hố lửa.
Ninh Tư Ngữ lạnh lùng nói: “Thắng ta trước rồi nói sau!”
La Nhạc cười to nói: “Vậy thì được, Đỗ Nhược Phi, ngươi chơi với nàng một chút trước!”
Một người thanh niên mặc cẩm phục ra khỏi hàng, nhìn về phía Ninh Tư Ngữ, ánh mắt trần đầy nghiền ngẫm, giống như đã nắm chắc phần thắng.
“Ha ha, tiểu nha đầu, bổn thiếu tới khiêu chiến ngươi, là phải thủ hạ lưu tình đó!” Đỗ Nhược Phi cười mà như không cười nói.
…
Lúc này, trong một gian tửu lâu bên ngoài phường thị phố đông, đột nhiên đám người Vân Dịch, Trịnh Bất Quần xuất hiện.
Nghe một gã sai vặt bẩm báo, Vân Dịch lắc đầu bật cười nói: “Diệp Tông Sư này e là hết cách rồi đi? Thế mà lại để cho tiểu thị nữ của mình khiêu chiến thiên tài đại hội Vân Đan?”
Trịnh Bất Quần chế nhạo nói: “Vân Dịch huynh, nói lời này sai rồi, huynh không nghe tên sai vặt kia nói sao, là thiên tài đại hội Vân Đan khiêu chiến tiểu thị nữ đó!”
Nói xong, bên trong phòng vang lên một hồi tiếng cười.
Vân Dịch lắc đầu bật cười nói: “Ta vốn tưởng rằng tiểu tử này có chút năng lực, không ngờ được lại vô dụng như thế. Mặc dù đám người La Nhạc không phải đỉnh phong thiên tài của đại hội lần này, nhưng mà cũng đủ để xếp vào hàng ngũ 100, sao có thể là người mà một tiểu thị nữ có thể đối phó?”
Trịnh Bất Quần cười nói: “Thủ đoạn của Vân Dịch huynh đúng là hay, chỉ để lộ ra ngoài chút tin tức của Diệp Viễn, đã khiến cho Diệp Tông Sư của chúng ta hiện nguyên hình! Bây giờ, ta rất hiếu kỳ, Diệp Tông Sư định thu dọn cục diện này như thế nào.”
Vân Dịch khoát khoát tay, cười nói: “Chút chuyện nhỏ này, đối với ta mà nói còn không phải dễ dàng như trở bàn tay sao. Chúng ta uống chén trà, đoán chừng rất nhanh sẽ có tin tức truyền đến. Mặc dù thực lực của Đỗ Nhược Phi không được tốt lắm, nhưng mà đối phó vói một tiểu nha đầu Đan thần ngũ tinh, chắc không cần bao lâu đâu.”
Dứt lời, đám người Vân Dịch ăn uống linh đình, vô cùng vui vẻ.
Đảo mắt đã qua hai canh giờ, mấy người đang nói chuyện phiếm thì đột nhiên gã sai vặt kia xông tới.
Vân Dịch nhướng mày, hừ lạnh nói: “Hoang mang rối loạn, còn ra thể thống gì?”
Gã sai vặt bị dọa cho giật mình, vội vã quỳ xuống nói: “Công tử thứ tội!”
Tâm tư Vân Dịch đang để trên cuộc đấu đan của Đỗ Nhược Phi và Ninh Tư Ngữ, liền khoát tay một cái nói: “Thế nào, kết quả ra sao rồi?”
Gã sai vặt vội vàng nói: “Có kết quả rồi, Đỗ Nhược Phi công tử đại bại, toàn bộ phường thị phố đông đều xôn xao rồi!”
“Cái gì? Đỗ Nhược Phi thua? Đây… sao có thể?” Vẻ mặt Vân Dịch không thể tin được nói.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!