Vừa mở thiệp mời ra xem, con ngươi Chân Thần tầng chín co rụt lại, kinh hô: “Ngươi… không… đại nhân, ngài chính là Diệp Viễn Tông Sư?”
“Nếu như không có Diệp Viễn thứ hai thì chính là ta rồi.” Diệp Viễn lấy Tông Sư Lệnh của mình ra, trong nháy mắt sắc mặt đối phương trở nên vô cùng lúng túng.
Hắn liền vội vàng trả lại thiệp mời cho Diệp Viễn, kinh sợ nói: “Đại nhân đừng trách, tiểu nhân… tiểu nhân thật sự không biết đại nhân!”
Diệp Viễn gật đầu, nói: “Bây giờ, ta có thể vào không?”
Chân Thần tầng chín nở ra nụ cười còn khó coi hơn so với khóc: “Đương… đương nhiên!”
Nhìn bóng lưng Diệp Viễn, hắn có loại kích động muốn khóc.
Diệp Viễn này, thật sự là quá có tính mê hoặc, nhất định chính là một cái hố to mà.
Lúc này võ giả Chân Thần Cảnh ở đại đế đô Vân Đan, không có một vạn thì cũng có tám nghìn, ai ngờ bên trong lại có một người là Tông Sư chứ!
Vào Càn Đan Lâu, Diệp Viễn trực tiếp đi vào một truyền tống trận, tiến vào trong một vùng không gian.
Trong không gian đã có hơn mười người, bọn họ đang tụ chung một chỗ, dường như đang thảo luận cái gì đó.
Khí tức trên người những người này rất cường đại, tất cả đều là cường giả Thiên Tôn.
Nhìn thấy Diệp Viễn đi vào, một đám Thiên Tôn lập tức dừng thảo luận, đồng loạt nhìn về phía Diệp Viễn.
Vù vù!
Từng đạo khí thế cường đại đập vào mặt, hơn mười cường giả Thiên Tôn, dù không có phóng ra uy áp Thiên Tôn, nhưng loại khí thế này cũng không phải một Chân Thân Cảnh nho nhỏ có thể chịu được.
Bên trong có mấy đạo ánh mắt, càng là không lương thiện.
“Chỉ là Chân Thần Cảnh dám lén xông vào Càn Đan Lâu, ngươi là chán sống rồi sao?” Một Thiên Tôn giậm chân đi ra, khí thế cường đại nghiền ép về phía Diệp Viễn.
Người này không phải ai khác mà chính là Trịnh Khải Nguyên.
Đương nhiên, hắn biết rõ người trước mắt chính là Diệp Viễn, đây là cố ý hạ mã uy của Diệp Viễn, muốn thấy được dáng vẻ Diệp Viễn bị dọa cho tè ra quần.
Chỉ là, hắn thất vọng rồi.
Diệp Viễn cứ lười nhác đứng ở đó, phảng phất như không có cái gì xảy ra cả.
Nực cười, Thiên Tôn Cảnh cường đại, nhưng mà chỉ dựa vào một chút uy áp Thiên Tôn đã muốn hù dọa Diệp Viễn, hiển nhiên là Trịnh Khải Nguyên nghĩ nhiều rồi.
Chỉ thấy Diệp Viễn căn bản không để ý tới Trịnh Khải Nguyên, liếc mắt nhìn một vòng, nhàn nhạt mở miệng nói: “Vị nào là Lưu Minh huynh, ta là Diệp Viễn.”
Nhìn thấy dáng vẻ Diệp Viễn khí định thần nhàn, một đám Thiên Tôn đều thầm giật mình.
Đừng nói là một Chân Thần tầng ba, cho dù là Chân Thần tầng chín vào chỗ này, cũng không dám thở mạnh!
Huống chi, Trịnh Khải Nguyên còn phóng ra uy áp Thiên Tôn.
Nhưng mà Diệp Viễn, căn bản không bị ảnh hưởng chút nào.
Tiểu tử này, không đơn giản!
Đây là ấn tượng đầu tiên của mọi người với Diệp Viễn.
Trịnh Khải Nguyên đứng ở đó, không hề lúng túng, phảng phất như là đang chơi đùa.
Bên trong, một người trung niên mắt kiếm mở miệng cười nói: “Ha ha, hóa ra là Diệp Tông Sư! Chúng ta đang thảo luận một phương thuốc cổ truyền, chỉ là không có manh mối, Diệp Tông Sư tới vừa đúng lúc, có thể chỉ điểm cho chúng ta một hai.”
Nói rồi, hắn bước nhanh về phía trước, lôi Diệp Viễn gia nhập vào với mọi người.
Diệp Viễn cười nói: “Chỉ điểm thì không dám nhận, cùng nhau thảo luận với mọi người là được rồi.”
Thái độ này, khiến một đám Thiên Tôn nhao nhao cau mày.
Thái độ này, nghiễm nhiên là coi chính mình là người ngang hàng với một đám Thiên Tôn.
Tiểu tử này, bản thân mình có bao nhiêu cân lượng, trong lòng còn không tự biết sao, thật sự coi mình là Tông Sư?
Vừa mở thiệp mời ra xem, con ngươi Chân Thần tầng chín co rụt lại, kinh hô: “Ngươi… không… đại nhân, ngài chính là Diệp Viễn Tông Sư?”
“Nếu như không có Diệp Viễn thứ hai thì chính là ta rồi.” Diệp Viễn lấy Tông Sư Lệnh của mình ra, trong nháy mắt sắc mặt đối phương trở nên vô cùng lúng túng.
Hắn liền vội vàng trả lại thiệp mời cho Diệp Viễn, kinh sợ nói: “Đại nhân đừng trách, tiểu nhân… tiểu nhân thật sự không biết đại nhân!”
Diệp Viễn gật đầu, nói: “Bây giờ, ta có thể vào không?”
Chân Thần tầng chín nở ra nụ cười còn khó coi hơn so với khóc: “Đương… đương nhiên!”
Nhìn bóng lưng Diệp Viễn, hắn có loại kích động muốn khóc.
Diệp Viễn này, thật sự là quá có tính mê hoặc, nhất định chính là một cái hố to mà.
Lúc này võ giả Chân Thần Cảnh ở đại đế đô Vân Đan, không có một vạn thì cũng có tám nghìn, ai ngờ bên trong lại có một người là Tông Sư chứ!
Vào Càn Đan Lâu, Diệp Viễn trực tiếp đi vào một truyền tống trận, tiến vào trong một vùng không gian.
Trong không gian đã có hơn mười người, bọn họ đang tụ chung một chỗ, dường như đang thảo luận cái gì đó.
Khí tức trên người những người này rất cường đại, tất cả đều là cường giả Thiên Tôn.
Nhìn thấy Diệp Viễn đi vào, một đám Thiên Tôn lập tức dừng thảo luận, đồng loạt nhìn về phía Diệp Viễn.
Vù vù!
Từng đạo khí thế cường đại đập vào mặt, hơn mười cường giả Thiên Tôn, dù không có phóng ra uy áp Thiên Tôn, nhưng loại khí thế này cũng không phải một Chân Thân Cảnh nho nhỏ có thể chịu được.
Bên trong có mấy đạo ánh mắt, càng là không lương thiện.
“Chỉ là Chân Thần Cảnh dám lén xông vào Càn Đan Lâu, ngươi là chán sống rồi sao?” Một Thiên Tôn giậm chân đi ra, khí thế cường đại nghiền ép về phía Diệp Viễn.
Người này không phải ai khác mà chính là Trịnh Khải Nguyên.
Đương nhiên, hắn biết rõ người trước mắt chính là Diệp Viễn, đây là cố ý hạ mã uy của Diệp Viễn, muốn thấy được dáng vẻ Diệp Viễn bị dọa cho tè ra quần.
Chỉ là, hắn thất vọng rồi.
Diệp Viễn cứ lười nhác đứng ở đó, phảng phất như không có cái gì xảy ra cả.
Nực cười, Thiên Tôn Cảnh cường đại, nhưng mà chỉ dựa vào một chút uy áp Thiên Tôn đã muốn hù dọa Diệp Viễn, hiển nhiên là Trịnh Khải Nguyên nghĩ nhiều rồi.
Chỉ thấy Diệp Viễn căn bản không để ý tới Trịnh Khải Nguyên, liếc mắt nhìn một vòng, nhàn nhạt mở miệng nói: “Vị nào là Lưu Minh huynh, ta là Diệp Viễn.”
Nhìn thấy dáng vẻ Diệp Viễn khí định thần nhàn, một đám Thiên Tôn đều thầm giật mình.
Đừng nói là một Chân Thần tầng ba, cho dù là Chân Thần tầng chín vào chỗ này, cũng không dám thở mạnh!
Huống chi, Trịnh Khải Nguyên còn phóng ra uy áp Thiên Tôn.
Nhưng mà Diệp Viễn, căn bản không bị ảnh hưởng chút nào.
Tiểu tử này, không đơn giản!
Đây là ấn tượng đầu tiên của mọi người với Diệp Viễn.
Trịnh Khải Nguyên đứng ở đó, không hề lúng túng, phảng phất như là đang chơi đùa.
Bên trong, một người trung niên mắt kiếm mở miệng cười nói: “Ha ha, hóa ra là Diệp Tông Sư! Chúng ta đang thảo luận một phương thuốc cổ truyền, chỉ là không có manh mối, Diệp Tông Sư tới vừa đúng lúc, có thể chỉ điểm cho chúng ta một hai.”
Nói rồi, hắn bước nhanh về phía trước, lôi Diệp Viễn gia nhập vào với mọi người.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!