“Đây… Đây là Bạch Trú Đỉnh, bản mệnh Thiên Tôn Linh Bảo của Triều Nguyên Thiên Tôn! Hắn… thế mà hắn lại chịu lấy ra cho Diệp Viễn dùng!” Một cường giả Thiên Tôn chấn kinh nói.
Triều Nguyên Thiên Tôn không thèm để ý đến Ngạo Vân, chỉ nhàn nhạt nói với Diệp Viễn: “Tiểu hữu, Bạch Trú Đỉnh của lão phu, cho ngươi mượn dùng một lát.”
Xung quanh truyền đến một mảnh thanh âm kinh ngạc.
“Đều nói trong mắt Triều Nguyên Thiên Tôn không chứa được một hạt cát, quả nhiên là như thế!”
“Xem ra, Triều Nguyên Thiên Tôn là chướng mắt hành động này, đến cả bản mệnh Thiên Tôn Linh bảo cũng lấy ra ngoài rồi.”
“Vậy thì sao chứ? Dù vậy, vẫn là không công bằng! Cảnh giới của Diệp Tông Sư, căn bản không phát huy ra được uy lực chân chính của Thiên Tôn Linh Bảo.”
…
Hành động của Triều Nguyên Thiên Tôn, khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc.
Lúc này không có ai hoài nghi, hắn là bất mãn cho Diệp Viễn.
Tất cả những gì hắn làm, chính là để mở mang nhìn một chút thực lực chân chính của Diệp Viễn!
Diệp Viễn khẽ vuốt Bạch Trú Đỉnh, cảm nhận được một cỗ sức mạnh dâng trào ở bên trong, dùng để luyện đan, tuyệt đối là làm chơi ăn thật.
“Quả nhiên là đỉnh tốt, đa tạ Triều Nguyên huynh!”
Diệp Viễn hơi chắp tay với Triều Nguyên Thiên Tôn ở phía đài cao, tỏ vẻ cảm tạ, nhưng mà hắn bỗng nhiên quay lại, đột nhiên nói: “Có điều, đối phó với hắn sao phải cần đến Thiên Tôn Linh Bảo? Huyễn Lung Đỉnh là đủ rồi!”
Dứt lời, lòng bàn tay Diệp Viễn thúc động, Bạch Trú Đỉnh hóa thành một đạo ánh sáng màu trắng, bay về phía Triều Nguyên Thiên Tôn.
Trong mắt Triều Nguyên Thiên Tôn lóe lên một tia kinh ngạc, Diệp Viễn lại có thể dễ dàng thúc động được Bạch Trú Đỉnh của hắn như thế!
Phải biết, đây chính là bản mệnh Thiên Tôn Linh Bảo, cho dù hắn không tận lực khống chế, nhưng mà không phải ai cũng có thể thúc động nó.
Nếu như Diệp Viễn thật sự muốn sử dụng, thì hắn phải bố trí lại một chút Bạch Trú Đỉnh mới được.
“Cái gì? Hắn điên rồi sao? Ý tốt của Triều Nguyên Thiên Tôn, thế mà hắn lại không nhận?”
Nhìn thấy hành động của Diệp Viễn, mọi người khó hiểu, liên tục phát sinh ra tiếng xôn xao.
Cho dù là Ngạo Vân Thiên Tôn, cũng bị hành động của Diệp Viễn làm cho ngây người, một hồi lâu vẫn không phản ứng được.
Triều Nguyên Thiên Tôn thu hồi Bạch Trú Đỉnh, thản nhiên nói: “Cũng được.”
“Ha ha, tiểu tử không biết tự lượng sức mình, vậy thì cho ngươi nếm thử sự lợi hại của bản tôn! Vạn Hóa Càn Khôn Thủ!”
Ngạo Vân Thiên Tôn bóp một pháp quyết, một cỗ uy áp cực lớn cuốn về phía Diệp Viễn.
Nhìn thấy một màn này, mọi người nhao nhao biến sắc.
Trước đó, những Thiên Tôn kia xuất thủ, mặc dù trước sau trái phải ba mươi người, nhưng khí tràng đan đạo của bọn họ không bằng một phần năm của Ngạo Vân Thiên Tôn!
Đạo Cảnh hậu kỳ chính là cường đại như thế!
Trước mặt cỗ khí tràng này, Diệp Viễn giống như là thuyền nhỏ trong biển rộng, có vẻ bấp bênh.
“Vạn Hóa Càn Khôn Thủ của Ngạo Vân là thuật luyện dược tương đối lợi hại, phối hợp với Huyễn Chân Đỉnh, cho dù là bản tôn cũng phải cẩn thận ứng đối. Tiểu tử này, ta không tin hắn thật sự có thể lật trời!” Đạo Khiêm Thiên Tôn cười lạnh nói.
Hậu bối đệ tử trên quảng trường, từng người đều vô cùng lo lắng nhìn về phía Diệp Viễn, muốn nhìn hắn ứng đối thế nào.
Bỗng nhiên, Diệp Viễn nhướng mày, ánh mắt nhìn về phía Ngạo Vân Thiên Tôn, mang theo mấy phần lạnh lùng.
“Còn muốn ám toán ta sao? Gia hỏa này, thật đúng là vô sỉ! Nếu đã như vậy, ta sẽ cho ngươi một giáo huấn cả đời khó quên!” Trong lòng Diệp Viễn cười lạnh nói.
Vừa rồi, hắn cảm nhận được rõ ràng, trong khí tràng đan đạo này ẩn chứa một cỗ sức mạnh thần hồn, gia hỏa này thế mà lại muốn ám toán mình.
Có điều, chắc là Ngạo Vân Thiên Tôn có bí pháp gì, nên hành động vô cùng xảo diệu, người bên ngoài khó có thể phát hiện.
Giờ khắc này, Diệp Viễn là thật sự tức giận.
Chỉ thấy hắn vẫy tay một cái, linh dược đều bay vào trong Huyễn Lung Đỉnh, trong nháy mắt một cỗ khí tràng đan đạo cuồn cuộn bay lên!
Cỗ khí thế này, thậm chí so với uy lực Thiên Tôn Linh Bảo của Ngạo Vân Thiên Tôn còn mạnh hơn mấy lần, trong nháy mắt chặn đứng khí tràng Ngạo Vân Thiên Tôn vung tới.
Ở chỗ ngồi của Thiên Tôn, đột nhiên Triều Nguyên Thiên Tôn đứng lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Viễn, trong ánh mắt sáng lên.
Thiên Tôn khác, vẻ mặt cũng là chấn động, nhìn về phía Diệp Viễn với đầy vẻ không dám tin.
Ngạo Vân Thiên Tôn đang đắc ý, đột nhiên cảm nhận được một cỗ khí tràng che trời, trong nháy mắt lấn át mình.
Thuật luyện dược của hắn, suýt chút nữa trực tiếp bị cắt đứt.
Trong bụng, khí huyết dâng lên, thiếu chút nữa là phun máu ra ngoài.
Cũng may cảnh giới hắn cực cao, mạnh mẽ trấn áp cỗ khí cuồn cuộn này xuống.
Chỉ là, dưới khí tràng ngạo nghễ của Diệp Viễn, hắn hoàn toàn mất đi không gian sinh tồn.
“Đây… sao có thể? Hơn một nghìn tuổi đã đạt được Đạo Cảnh đại viên mãn?” Trong lòng Ngạo Vân Thiên Tôn vô cùng chấn động.
“Đây… Đây là Bạch Trú Đỉnh, bản mệnh Thiên Tôn Linh Bảo của Triều Nguyên Thiên Tôn! Hắn… thế mà hắn lại chịu lấy ra cho Diệp Viễn dùng!” Một cường giả Thiên Tôn chấn kinh nói.
Triều Nguyên Thiên Tôn không thèm để ý đến Ngạo Vân, chỉ nhàn nhạt nói với Diệp Viễn: “Tiểu hữu, Bạch Trú Đỉnh của lão phu, cho ngươi mượn dùng một lát.”
Xung quanh truyền đến một mảnh thanh âm kinh ngạc.
“Đều nói trong mắt Triều Nguyên Thiên Tôn không chứa được một hạt cát, quả nhiên là như thế!”
“Xem ra, Triều Nguyên Thiên Tôn là chướng mắt hành động này, đến cả bản mệnh Thiên Tôn Linh bảo cũng lấy ra ngoài rồi.”
“Vậy thì sao chứ? Dù vậy, vẫn là không công bằng! Cảnh giới của Diệp Tông Sư, căn bản không phát huy ra được uy lực chân chính của Thiên Tôn Linh Bảo.”
…
Hành động của Triều Nguyên Thiên Tôn, khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc.
Lúc này không có ai hoài nghi, hắn là bất mãn cho Diệp Viễn.
Tất cả những gì hắn làm, chính là để mở mang nhìn một chút thực lực chân chính của Diệp Viễn!
Diệp Viễn khẽ vuốt Bạch Trú Đỉnh, cảm nhận được một cỗ sức mạnh dâng trào ở bên trong, dùng để luyện đan, tuyệt đối là làm chơi ăn thật.
“Quả nhiên là đỉnh tốt, đa tạ Triều Nguyên huynh!”
Diệp Viễn hơi chắp tay với Triều Nguyên Thiên Tôn ở phía đài cao, tỏ vẻ cảm tạ, nhưng mà hắn bỗng nhiên quay lại, đột nhiên nói: “Có điều, đối phó với hắn sao phải cần đến Thiên Tôn Linh Bảo? Huyễn Lung Đỉnh là đủ rồi!”
Dứt lời, lòng bàn tay Diệp Viễn thúc động, Bạch Trú Đỉnh hóa thành một đạo ánh sáng màu trắng, bay về phía Triều Nguyên Thiên Tôn.
Trong mắt Triều Nguyên Thiên Tôn lóe lên một tia kinh ngạc, Diệp Viễn lại có thể dễ dàng thúc động được Bạch Trú Đỉnh của hắn như thế!
Phải biết, đây chính là bản mệnh Thiên Tôn Linh Bảo, cho dù hắn không tận lực khống chế, nhưng mà không phải ai cũng có thể thúc động nó.
Nếu như Diệp Viễn thật sự muốn sử dụng, thì hắn phải bố trí lại một chút Bạch Trú Đỉnh mới được.
“Cái gì? Hắn điên rồi sao? Ý tốt của Triều Nguyên Thiên Tôn, thế mà hắn lại không nhận?”
Nhìn thấy hành động của Diệp Viễn, mọi người khó hiểu, liên tục phát sinh ra tiếng xôn xao.
Cho dù là Ngạo Vân Thiên Tôn, cũng bị hành động của Diệp Viễn làm cho ngây người, một hồi lâu vẫn không phản ứng được.
Triều Nguyên Thiên Tôn thu hồi Bạch Trú Đỉnh, thản nhiên nói: “Cũng được.”
“Ha ha, tiểu tử không biết tự lượng sức mình, vậy thì cho ngươi nếm thử sự lợi hại của bản tôn! Vạn Hóa Càn Khôn Thủ!”
Ngạo Vân Thiên Tôn bóp một pháp quyết, một cỗ uy áp cực lớn cuốn về phía Diệp Viễn.
Nhìn thấy một màn này, mọi người nhao nhao biến sắc.
Trước đó, những Thiên Tôn kia xuất thủ, mặc dù trước sau trái phải ba mươi người, nhưng khí tràng đan đạo của bọn họ không bằng một phần năm của Ngạo Vân Thiên Tôn!
Đạo Cảnh hậu kỳ chính là cường đại như thế!
Trước mặt cỗ khí tràng này, Diệp Viễn giống như là thuyền nhỏ trong biển rộng, có vẻ bấp bênh.
“Vạn Hóa Càn Khôn Thủ của Ngạo Vân là thuật luyện dược tương đối lợi hại, phối hợp với Huyễn Chân Đỉnh, cho dù là bản tôn cũng phải cẩn thận ứng đối. Tiểu tử này, ta không tin hắn thật sự có thể lật trời!” Đạo Khiêm Thiên Tôn cười lạnh nói.
Hậu bối đệ tử trên quảng trường, từng người đều vô cùng lo lắng nhìn về phía Diệp Viễn, muốn nhìn hắn ứng đối thế nào.
Bỗng nhiên, Diệp Viễn nhướng mày, ánh mắt nhìn về phía Ngạo Vân Thiên Tôn, mang theo mấy phần lạnh lùng.
“Còn muốn ám toán ta sao? Gia hỏa này, thật đúng là vô sỉ! Nếu đã như vậy, ta sẽ cho ngươi một giáo huấn cả đời khó quên!” Trong lòng Diệp Viễn cười lạnh nói.
Vừa rồi, hắn cảm nhận được rõ ràng, trong khí tràng đan đạo này ẩn chứa một cỗ sức mạnh thần hồn, gia hỏa này thế mà lại muốn ám toán mình.
Có điều, chắc là Ngạo Vân Thiên Tôn có bí pháp gì, nên hành động vô cùng xảo diệu, người bên ngoài khó có thể phát hiện.
Giờ khắc này, Diệp Viễn là thật sự tức giận.
Chỉ thấy hắn vẫy tay một cái, linh dược đều bay vào trong Huyễn Lung Đỉnh, trong nháy mắt một cỗ khí tràng đan đạo cuồn cuộn bay lên!
Cỗ khí thế này, thậm chí so với uy lực Thiên Tôn Linh Bảo của Ngạo Vân Thiên Tôn còn mạnh hơn mấy lần, trong nháy mắt chặn đứng khí tràng Ngạo Vân Thiên Tôn vung tới.
Ở chỗ ngồi của Thiên Tôn, đột nhiên Triều Nguyên Thiên Tôn đứng lên, gắt gao nhìn chằm chằm vào Diệp Viễn, trong ánh mắt sáng lên.
Thiên Tôn khác, vẻ mặt cũng là chấn động, nhìn về phía Diệp Viễn với đầy vẻ không dám tin.
Ngạo Vân Thiên Tôn đang đắc ý, đột nhiên cảm nhận được một cỗ khí tràng che trời, trong nháy mắt lấn át mình.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!