“Đệ tử đồng ý! Đệ tử Ninh Tư Ngữ, bái kiến sư tôn!”
Vẻ mặt Ninh Tư Ngữ mừng như điên, trực tiếp quỳ lạy Diệp Viễn.
Lúc ngẩng đầu lên, Ninh Tư Ngữ đã là lệ nóng vòng quanh.
Năm đó, kể từ khi nhìn thấy đan đạo kinh diễm của Diệp Viễn, Ninh Tư Ngữ đã bị Diệp Viễn làm cho tin phục thật sâu.
Hiên Vũ đã sớm không dạy được Ninh Tư Ngữ, đổi người đã sớm là vấn đề.
Chỉ là muốn bái nhập môn hạ của Diệp Viễn, làm sao là chuyện dễ dàng như vậy?
Mấy năm nay đi theo bên người Diệp Viễn tu luyện, nàng dốc hết toàn lực muốn đuổi kịp bước chân của Diệp Viễn, muốn có được sự công nhận của Diệp Viễn.
Chỉ tiếc, chênh lệch giữa nàng và Diệp Viễn lại càng lúc càng lớn.
Cho tới hôm nay, rốt cuộc nàng cũng được Diệp Viễn công nhận, Ninh Tư Ngữ sao có thể không vui đến khóc?
“Hóa ra… Ninh Tư Ngữ thật sự chỉ là thị nữ của Diệp Tông Sư!”
“Một thị nữ nho nhỏ đã có thực lực đáng sợ như thế, bản lĩnh dạy đồ đệ của Diệp Tông Sư, thật là lợi hại!”
“Ai, đáng tiếc ta không vào được nhóm hai mươi, nếu không ta nhất định muốn thử xem. Nếu như có thể trở thành đồ đệ của Diệp Tông Sư, vậy thì nhất định là một bước lên trời!”
…
Trên quảng trường, mấy vạn ánh mắt đều tập trung trên người Ninh Tư Ngữ, vô cùng ước ao.
Còn về ba mươi chín người kia, có ước ao nhưng càng nhiều hơn là âm tình bất định.
Bọn họ không biết Diệp Viễn có chọn mình không, nhưng mà bọn họ nguyện ý cược.
Một khi được Diệp Viễn chọn trúng, đây chính là một bước lên trời.
Nếu như tương lai Diệp Viễn sẽ bước vào Tổ Cảnh, vậy thì chọn Diệp Viễn so với chọn cường giả Tổ Cảnh, có gì khác biệt?
Bên trên chỗ ngồi Tông Sư, Diệp Viễn gật nhẹ đầu, thản nhiên nhận cái lạy này, sau đó chậm rãi mở miệng, nói: “Về phần người khác, đều giải tán đi.”
Sắc mặt mọi người chợt biến, không thể tin được nhìn về phía Diệp Viễn.
“Diệp Tông Sư, đây… đây… ngài suy nghĩ lại một chút đi!” Lạc Thiên Kỳ không cam lòng nói.
Vân Dịch cắn chặt hàm răng, cũng là vẻ mặt không cam lòng.
Hắn đứng ở chỗ này, cũng phải cần dũng khí cực lớn.
Người khác nhao nhao mở miệng, đều muốn Diệp Viễn đổi ý.
Diệp Viễn nhướng mày, không nhịn được nói: “Ồn ào!”
Mọi người nhao nhao biến sắc, đều câm miệng không nói gì.
Diệp Viễn trầm giọng nói: “Nếu như chỉ cần lấy được xếp hạng này là có thể bái nhập môn hạ của ta, các ngươi cho rằng Ninh Tư Ngữ sẽ chờ tới ngày hôm nay! Việc này đừng nhắc lại nữa!”
Chuyện của Cơ Thương Lan, đã để lại ấn ký khó phai trên người Diệp Viễn, cho nên hắn nhận đồ đệ, thà là ít chứ không ẩu.
Diệp Viễn không nghi ngờ thiên phú của những người này, nhưng mà cái này thì liên quan gì đến hắn?
Thiên phú có cao tới đâu, đối với hắn mà nói cũng chỉ là người xa lạ.
Sắc mặt ba mươi chín người kia, khó coi tới cực điểm.
Diệp Viễn hoàn toàn không xuất bài theo lẽ thường mà!
Trước đây, những thiên tài này, đều là vô cùng quý hiếm.
Đừng nhìn những Tông Sư kia do dự, bọn họ đối với vài người đứng trước, đều là vô cùng coi trọng.
Nhưng mà Diệp Viễn, thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn.
Một đám Tông Sư trố mắt đứng nhìn một màn này, thiên tài bọn họ đều cầu không được, Diệp Viễn lại bỏ đi như giày rách.
Loại vùng đất mới quật khởi như hoàng thành Thiên Ưng này, quan trọng nhất chính là nhân tài.
Nếu như Diệp Viễn một lưới bắt hết, thu tất cả những thiên tài này mà môn hạ của mình, vậy thì thực lực của hoàng thành Thiên Ưng sẽ tăng lên rất nhiều.
Gia hỏa này, rốt cuộc là có làm rõ tình hình không vậy?
“Đệ tử đồng ý! Đệ tử Ninh Tư Ngữ, bái kiến sư tôn!”
Vẻ mặt Ninh Tư Ngữ mừng như điên, trực tiếp quỳ lạy Diệp Viễn.
Lúc ngẩng đầu lên, Ninh Tư Ngữ đã là lệ nóng vòng quanh.
Năm đó, kể từ khi nhìn thấy đan đạo kinh diễm của Diệp Viễn, Ninh Tư Ngữ đã bị Diệp Viễn làm cho tin phục thật sâu.
Hiên Vũ đã sớm không dạy được Ninh Tư Ngữ, đổi người đã sớm là vấn đề.
Chỉ là muốn bái nhập môn hạ của Diệp Viễn, làm sao là chuyện dễ dàng như vậy?
Mấy năm nay đi theo bên người Diệp Viễn tu luyện, nàng dốc hết toàn lực muốn đuổi kịp bước chân của Diệp Viễn, muốn có được sự công nhận của Diệp Viễn.
Chỉ tiếc, chênh lệch giữa nàng và Diệp Viễn lại càng lúc càng lớn.
Cho tới hôm nay, rốt cuộc nàng cũng được Diệp Viễn công nhận, Ninh Tư Ngữ sao có thể không vui đến khóc?
“Hóa ra… Ninh Tư Ngữ thật sự chỉ là thị nữ của Diệp Tông Sư!”
“Một thị nữ nho nhỏ đã có thực lực đáng sợ như thế, bản lĩnh dạy đồ đệ của Diệp Tông Sư, thật là lợi hại!”
“Ai, đáng tiếc ta không vào được nhóm hai mươi, nếu không ta nhất định muốn thử xem. Nếu như có thể trở thành đồ đệ của Diệp Tông Sư, vậy thì nhất định là một bước lên trời!”
…
Trên quảng trường, mấy vạn ánh mắt đều tập trung trên người Ninh Tư Ngữ, vô cùng ước ao.
Còn về ba mươi chín người kia, có ước ao nhưng càng nhiều hơn là âm tình bất định.
Bọn họ không biết Diệp Viễn có chọn mình không, nhưng mà bọn họ nguyện ý cược.
Một khi được Diệp Viễn chọn trúng, đây chính là một bước lên trời.
Nếu như tương lai Diệp Viễn sẽ bước vào Tổ Cảnh, vậy thì chọn Diệp Viễn so với chọn cường giả Tổ Cảnh, có gì khác biệt?
Bên trên chỗ ngồi Tông Sư, Diệp Viễn gật nhẹ đầu, thản nhiên nhận cái lạy này, sau đó chậm rãi mở miệng, nói: “Về phần người khác, đều giải tán đi.”
Sắc mặt mọi người chợt biến, không thể tin được nhìn về phía Diệp Viễn.
“Diệp Tông Sư, đây… đây… ngài suy nghĩ lại một chút đi!” Lạc Thiên Kỳ không cam lòng nói.
Vân Dịch cắn chặt hàm răng, cũng là vẻ mặt không cam lòng.
Hắn đứng ở chỗ này, cũng phải cần dũng khí cực lớn.
Người khác nhao nhao mở miệng, đều muốn Diệp Viễn đổi ý.
Diệp Viễn nhướng mày, không nhịn được nói: “Ồn ào!”
Mọi người nhao nhao biến sắc, đều câm miệng không nói gì.
Diệp Viễn trầm giọng nói: “Nếu như chỉ cần lấy được xếp hạng này là có thể bái nhập môn hạ của ta, các ngươi cho rằng Ninh Tư Ngữ sẽ chờ tới ngày hôm nay! Việc này đừng nhắc lại nữa!”
Chuyện của Cơ Thương Lan, đã để lại ấn ký khó phai trên người Diệp Viễn, cho nên hắn nhận đồ đệ, thà là ít chứ không ẩu.
Diệp Viễn không nghi ngờ thiên phú của những người này, nhưng mà cái này thì liên quan gì đến hắn?
Thiên phú có cao tới đâu, đối với hắn mà nói cũng chỉ là người xa lạ.
Sắc mặt ba mươi chín người kia, khó coi tới cực điểm.
Diệp Viễn hoàn toàn không xuất bài theo lẽ thường mà!
Trước đây, những thiên tài này, đều là vô cùng quý hiếm.
Đừng nhìn những Tông Sư kia do dự, bọn họ đối với vài người đứng trước, đều là vô cùng coi trọng.
Nhưng mà Diệp Viễn, thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!