Vẻ mặt Tống Tử Thuần cười khổ nói: “Những nơi phía trước, đều bị con em thế gia chiếm hết rồi, lúc trước chỗ ta ngồi cách của Diệp Tông Sư gần nhất, bây giờ bị mạnh mẽ ngạt ra.”
Nói xong, Tổng Tử Thuần đổi mổ bộ dáng vẻ tươi cười nghiền ngẫm, nói: “Ngươi không phải không tin ta, nói ta đang khoác lác sao? Ngươi đã chướng mắt Diệp Tông Sư, bây giờ lại tới làm gì?”
Sắc mặt Lâm Thông hết sức khó xử, có điều rất nhanh hắn đã tập trung lại, lười tranh luận với Tống Tử Thuần.
Hắn muốn nghe Diệp Viễn giảng đạo!
Mặc dù chỉ nghe mấy câu, Lâm Thông phát hiện Diệp Tông Sư giảng đạo và Đan Ngọc Thiên Tông giảng đạo hoàn toàn khác nhau.
Đan Ngọc Thiên Tôn giảng đạo như ở trong mây, nhìn thì như gần nhưng thật ra rất xa.
Nhưng mà Diệp Tông Sư giảng đạo, lại giống như đạo đang ở quanh người hắn đảo quanh vậy, chỉ cần đụng tay là đến!
Loại cảm giác này, giống như là có một đôi bàn tay vô hình đang trợ giúp, khiến bọn họ hiểu rõ đan đạo.
“Ha ha, nhìn dáng vẻ của ngươi, hẳn là phát hiện ra Diệp Tông Sư giảng đạo khác biệt, đúng không? Ta chỉ nghe một ngày, đã đột phá rồi!” Vẻ mặt Tống Tử Thuần đắc ý nói.
Hắn nhìn thấy biểu cảm của Lâm Thông, sao có thể không rõ đối phương đang suy nghĩ gì?
Lúc vừa mới bắt đầu nghe, nét mặt của hắn và Lâm Thông giống nhau như đúc.
Lần này, Lâm Thông cũng không nhịn được mà chấn động.
“Cái gì? Ngươi… ngươi đã đột phá rồi?” Lâm Thông cả kinh nói.
Thực lực của Tống Tử Thuần giống với hắn, cũng là đỉnh phong sơ kỳ Sơ Cảnh, chỉ thiếu một chút nữa là đến trung kỳ Sơ Cảnh.
Chỉ là một bước này đối với bọn họ mà nói, quá khó.
Nhưng mà Tống Tử Thuần chỉ nghe một ngày, đã đột phá gông cùm xiềng xích, sao có thể không làm cho Lâm Thông sợ hãi?
Tống Tử Thuần cười ha ha nói: “Không sai! Lúc trước, trong năm nghìn người kia, ít nhất có ba trăm người đột phá tại chỗ.”
Lâm Thông đã không thể nào dùng ngôn từ để diễn tả nội tâm chấn động, Diệp Tông Sư này, quá thần kỳ!
Hắn hít sâu một hơi, cưỡng ép trấn áp chấn động trong lòng xuống, bắt đầu lắng nghe Diệp Viễn giảng đạo, rất nhanh đã tiến vào một loại trạng thái huyền diệu khó lường.
…
Đan Ngọc Thiên Tôn nhìn nhân số giảm mạnh, mày nhíu rồi lại nhăn.
Loại giảng đạo này không hạn chế nơi nghe, ngươi nguyện ý, có thể trong nửa tháng đi đến mấy chỗ liền.
Nhưng mà, vốn dĩ ở nơi giảng đạo của hắn có hơn mười vạn người, bây giờ chỉ còn lại không đến ba vạn người.
Mà nhân số, vẫn còn đang giảm mạnh.
Cường giả Thiên Tôn, thần thức nhạy cảm cỡ nào?
Hắn có thể cảm giác được, những người rời đi này đều đi về hướng tây nam.
Nơi đó, chính là nơi Diệp Viễn giảng đạo.
Hơn nữa, Đan Ngọc Thiên Tôn còn phát hiện, không chỉ một mình hắn, nhân số ở những Tông Sư khác cũng đang giảm mạnh.
Luyện Dược Sư trong thành, dường như đều hội tụ hướng về góc tây nam.
“Tiểu tử này, rốt cuộc là đáng sợ đến cỡ nào?”
Đối với Diệp Viễn, Đan Ngọc Thiên Tôn bây giờ chỉ còn lại hai chữ, chịu phục!
Từ khi bắt đầu đại hội Vân Đan, Diệp Viễn trấn Thiên Tôn, đoạt địa bàn, thu thiên tài, bây giờ lại hấp dẫn toàn bộ Luyện Dược Sư trong thành đến nơi giảng đạo của mình.
Hắn cảm giác, đại hội Vân Đan lần này, đơn giản là mở cho Diệp Viễn.
Mặc dù Đan Ngọc Thiên Tôn chướng mắt những Luyện Dược Sư bình thường này, nhưng mà hắn cũng hiểu, những người này không phải người ngu, không thể nào đều vô duyên vô cớ đi về phía Diệp Viễn.
Diệp Viễn giảng đạo, nhất định có chỗ không giống bình thường.
Không đúng, không chỉ không giống bình thường mà là có một loại ma lực.
Mười hai vị Tông Sư khác, bao gồm cả Phiêu Vũ Thiên Tôn, không hẹn mà cùng có suy nghĩ giống với Đan Ngọc Thiên Tôn.
Phiêu Vũ Thiên Tôn nhìn hướng tây nam, thầm cười khổ nói: “Ta cho là mình đã xem trọng tiểu tử này, không ngờ được… vẫn là xem thường hắn rồi!”
Ngày giảng đạo thứ ba, muôn người của đại đế đô Vân Đan đổ xô ra đường, tất cả Luyện Dược Sư nghe giảng đạo đều hội tụ đến góc tây nam.
Xung quanh quảng trường Thiên Duyệt, lít nha lít nhít đều là người.
Vẻ mặt Tống Tử Thuần cười khổ nói: “Những nơi phía trước, đều bị con em thế gia chiếm hết rồi, lúc trước chỗ ta ngồi cách của Diệp Tông Sư gần nhất, bây giờ bị mạnh mẽ ngạt ra.”
Nói xong, Tổng Tử Thuần đổi mổ bộ dáng vẻ tươi cười nghiền ngẫm, nói: “Ngươi không phải không tin ta, nói ta đang khoác lác sao? Ngươi đã chướng mắt Diệp Tông Sư, bây giờ lại tới làm gì?”
Sắc mặt Lâm Thông hết sức khó xử, có điều rất nhanh hắn đã tập trung lại, lười tranh luận với Tống Tử Thuần.
Hắn muốn nghe Diệp Viễn giảng đạo!
Mặc dù chỉ nghe mấy câu, Lâm Thông phát hiện Diệp Tông Sư giảng đạo và Đan Ngọc Thiên Tông giảng đạo hoàn toàn khác nhau.
Đan Ngọc Thiên Tôn giảng đạo như ở trong mây, nhìn thì như gần nhưng thật ra rất xa.
Nhưng mà Diệp Tông Sư giảng đạo, lại giống như đạo đang ở quanh người hắn đảo quanh vậy, chỉ cần đụng tay là đến!
Loại cảm giác này, giống như là có một đôi bàn tay vô hình đang trợ giúp, khiến bọn họ hiểu rõ đan đạo.
“Ha ha, nhìn dáng vẻ của ngươi, hẳn là phát hiện ra Diệp Tông Sư giảng đạo khác biệt, đúng không? Ta chỉ nghe một ngày, đã đột phá rồi!” Vẻ mặt Tống Tử Thuần đắc ý nói.
Hắn nhìn thấy biểu cảm của Lâm Thông, sao có thể không rõ đối phương đang suy nghĩ gì?
Lúc vừa mới bắt đầu nghe, nét mặt của hắn và Lâm Thông giống nhau như đúc.
Lần này, Lâm Thông cũng không nhịn được mà chấn động.
“Cái gì? Ngươi… ngươi đã đột phá rồi?” Lâm Thông cả kinh nói.
Thực lực của Tống Tử Thuần giống với hắn, cũng là đỉnh phong sơ kỳ Sơ Cảnh, chỉ thiếu một chút nữa là đến trung kỳ Sơ Cảnh.
Chỉ là một bước này đối với bọn họ mà nói, quá khó.
Nhưng mà Tống Tử Thuần chỉ nghe một ngày, đã đột phá gông cùm xiềng xích, sao có thể không làm cho Lâm Thông sợ hãi?
Tống Tử Thuần cười ha ha nói: “Không sai! Lúc trước, trong năm nghìn người kia, ít nhất có ba trăm người đột phá tại chỗ.”
Lâm Thông đã không thể nào dùng ngôn từ để diễn tả nội tâm chấn động, Diệp Tông Sư này, quá thần kỳ!
Hắn hít sâu một hơi, cưỡng ép trấn áp chấn động trong lòng xuống, bắt đầu lắng nghe Diệp Viễn giảng đạo, rất nhanh đã tiến vào một loại trạng thái huyền diệu khó lường.
…
Đan Ngọc Thiên Tôn nhìn nhân số giảm mạnh, mày nhíu rồi lại nhăn.
Loại giảng đạo này không hạn chế nơi nghe, ngươi nguyện ý, có thể trong nửa tháng đi đến mấy chỗ liền.
Nhưng mà, vốn dĩ ở nơi giảng đạo của hắn có hơn mười vạn người, bây giờ chỉ còn lại không đến ba vạn người.
Mà nhân số, vẫn còn đang giảm mạnh.
Cường giả Thiên Tôn, thần thức nhạy cảm cỡ nào?
Hắn có thể cảm giác được, những người rời đi này đều đi về hướng tây nam.
Nơi đó, chính là nơi Diệp Viễn giảng đạo.
Hơn nữa, Đan Ngọc Thiên Tôn còn phát hiện, không chỉ một mình hắn, nhân số ở những Tông Sư khác cũng đang giảm mạnh.
Luyện Dược Sư trong thành, dường như đều hội tụ hướng về góc tây nam.
“Tiểu tử này, rốt cuộc là đáng sợ đến cỡ nào?”
Đối với Diệp Viễn, Đan Ngọc Thiên Tôn bây giờ chỉ còn lại hai chữ, chịu phục!
Từ khi bắt đầu đại hội Vân Đan, Diệp Viễn trấn Thiên Tôn, đoạt địa bàn, thu thiên tài, bây giờ lại hấp dẫn toàn bộ Luyện Dược Sư trong thành đến nơi giảng đạo của mình.
Hắn cảm giác, đại hội Vân Đan lần này, đơn giản là mở cho Diệp Viễn.
Mặc dù Đan Ngọc Thiên Tôn chướng mắt những Luyện Dược Sư bình thường này, nhưng mà hắn cũng hiểu, những người này không phải người ngu, không thể nào đều vô duyên vô cớ đi về phía Diệp Viễn.
Diệp Viễn giảng đạo, nhất định có chỗ không giống bình thường.
Không đúng, không chỉ không giống bình thường mà là có một loại ma lực.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!