Vụt!
Vụt!
Vụt!
Dường như cùng một lúc thân ảnh của các bậc Tông Sư, biến mất toàn bộ.
Không chỉ bọn họ, đan thần thất tinh trong thành sao có thể không cảm nhận được cỗ sức mạnh pháp tắc mênh mông này, nhao nhao chạy tới quảng trường Thiên Duyệt.
“Phiêu Vũ, người này… sợ không phải là người mà Vạn Bảo Lâu ngươi có thể chứa được.” Đan Ngọc Thiên Tôn đầu cũng không quay lại, bình tĩnh nói.
Lời nói tuy bình tĩnh, nhưng mà sự chấn động trong mắt hắn, thế nào cũng không che giấu được.
Trong lòng Phiêu Vũ Thiên Tôn cũng cười khổ, trên mặt lại bình tĩnh nói: “Vậy thì không cần Đan Ngọc huynh quan tâm.”
Đan Ngọc Thiên Tôn hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.
“Đây… đây là Pháp Tắc Chi Hải! Pháp Tắc Chi Hải của đan đạo! Không ngờ được bản tôn lúc sinh thời, có thể nhìn thấy kỳ cảnh này! Cảnh giới của mấy chục vạn người hoặc ít hoặc nhiều đều có tăng lên, dẫn động thiên đạo, giáng xuống Pháp Tắc Chi Hải! Rầm rộ bậc này, sợ là nghìn vạn năm cũng khó gặp?” Thừa Phong Thiên Tôn cảm khái nói.
“Diệp Tông Sư không hổ là Tông Sư, thế mà trước đó chúng ta còn hoài nghi thực lực của hắn. Bây giờ, xem ra, ở trước mặt hắn, cái tên Tông Sư của chúng ta là hữu danh vô thực!” Lưu Minh Thiên Tôn cười khổ lắc đầu nói.
“Khó trách Diệp Tông Sư có thể khiến cho muôn người đều đổ xô ra đường, sự lý giải đối với đan đạo của hắn, sâu hơn rất nhiều so với chúng ta!”
Lời này vừa nói ra, một đám cường giả Thiên Tôn âm thầm gật đầu.
Bọn họ tới đây chỉ một lát, nhưng chỉ một lát này, những thứ Diệp Viễn giảng, ngay cả bọn họ cũng cảm thấy vô cùng có lợi.
Nội dung, là nội dung đơn giản.
Nhưng mà với trình độ lý giải thâm sâu của Diệp Viễn, hoàn toàn không phải là thứ bọn họ có thể so sánh.
Nếu mà so sánh, sự lý giải của bọn họ đối với Sơ Cảnh, có chút tiếp thu không có chọn lọc.
“Rầm rộ bậc này, sợ là chỉ có Dược Tổ và Đại Tế Tư Yêu Tộc kia mới có thể dẫn động được, chỉ là dựa vào thân phận của bọn họ, sao có thể giảng đạo cho những Luyện Dược Sư bình thường này?” Một Thiên Tôn lắc đầu nói.
“Đừng phí lời nữa, Pháp Tắc Chi Hải giáng lâm, đối với chúng ta mà nói, cũng là cơ duyên to lớn, mau cảm ngộ đi!” Đan Ngọc Thiên Tôn trầm giọng nói.
Pháp Tắc Chi Hải, ý nghĩa như tên, chính là biển pháp tắc.
Đạn đạo mênh mông bậc nào, cố gắng cả đời cũng khó hiểu được nó.
Nhưng mà Pháp Tắc Chi Hải này, chính là chúc phúc của thiên đạo, đại cơ duyên ngàn vạn năm khó gặp.
Cho dù Diệp Viễn giảng đạo thêm một lần nữa, cũng rất khó dẫn động.
Dạng Pháp Tắc Chi Hải này, dù là đối với Tổ Cảnh, cũng là cơ duyên cực lớn.
Đến cảnh giới như Đan Ngọc Thiên Tôn, dù là muốn tiếp tục tiến lên một bước thì còn khó hơn so với lên trời.
Nhưng mà có Pháp Tắc Chi Hải, bọn họ có thể cảm nhận thiên đạo của khoảng cách gần, hiển nhiên đột phá dễ dàng hơn nhiều so với tự mình tu luyện.
Trong lòng một đám Thiên Tôn run lên, vội càng tập trung chú ý, bước vào Pháp Tắc Chi Hải, bắt đầu cảm ngộ đan đạo.
Pháp Tắc Chi Hải giáng lâm, đương nhiên Diệp Viễn đã sớm phát giác.
Đại cơ duyên ngàn năm có một như thế này, theo lý mà nói hắn hẳn là nên lập tức dừng lại cảm ngộ pháp tắc.
Ai cũng không biết, Pháp Tắc Chi Hải sẽ kéo dài bao nhiêu lâu.
Nhưng mà hắn lại không làm thế.
Hắn vẫn luôn giảng đạo, không có dừng lại.
Một ngày, hai ngày…
Đảo mắt, kỳ hạn nửa tháng đã đến, Diệp Viễn kết thúc giảng đạo, lúc này hắn mới nhắm mắt nhập định, bắt đầu cảm nhận Pháp Tắc Chi Hải.
“Diệp Tông Sư thật là người đáng tin cậy!”
“Diệp Tông Sư vì chúng ta, vậy mà không có dừng giảng đạo lại!”
Vụt!
Vụt!
Vụt!
Dường như cùng một lúc thân ảnh của các bậc Tông Sư, biến mất toàn bộ.
Không chỉ bọn họ, đan thần thất tinh trong thành sao có thể không cảm nhận được cỗ sức mạnh pháp tắc mênh mông này, nhao nhao chạy tới quảng trường Thiên Duyệt.
“Phiêu Vũ, người này… sợ không phải là người mà Vạn Bảo Lâu ngươi có thể chứa được.” Đan Ngọc Thiên Tôn đầu cũng không quay lại, bình tĩnh nói.
Lời nói tuy bình tĩnh, nhưng mà sự chấn động trong mắt hắn, thế nào cũng không che giấu được.
Trong lòng Phiêu Vũ Thiên Tôn cũng cười khổ, trên mặt lại bình tĩnh nói: “Vậy thì không cần Đan Ngọc huynh quan tâm.”
Đan Ngọc Thiên Tôn hừ lạnh một tiếng, không nói thêm gì nữa.
“Đây… đây là Pháp Tắc Chi Hải! Pháp Tắc Chi Hải của đan đạo! Không ngờ được bản tôn lúc sinh thời, có thể nhìn thấy kỳ cảnh này! Cảnh giới của mấy chục vạn người hoặc ít hoặc nhiều đều có tăng lên, dẫn động thiên đạo, giáng xuống Pháp Tắc Chi Hải! Rầm rộ bậc này, sợ là nghìn vạn năm cũng khó gặp?” Thừa Phong Thiên Tôn cảm khái nói.
“Diệp Tông Sư không hổ là Tông Sư, thế mà trước đó chúng ta còn hoài nghi thực lực của hắn. Bây giờ, xem ra, ở trước mặt hắn, cái tên Tông Sư của chúng ta là hữu danh vô thực!” Lưu Minh Thiên Tôn cười khổ lắc đầu nói.
“Khó trách Diệp Tông Sư có thể khiến cho muôn người đều đổ xô ra đường, sự lý giải đối với đan đạo của hắn, sâu hơn rất nhiều so với chúng ta!”
Lời này vừa nói ra, một đám cường giả Thiên Tôn âm thầm gật đầu.
Bọn họ tới đây chỉ một lát, nhưng chỉ một lát này, những thứ Diệp Viễn giảng, ngay cả bọn họ cũng cảm thấy vô cùng có lợi.
Nội dung, là nội dung đơn giản.
Nhưng mà với trình độ lý giải thâm sâu của Diệp Viễn, hoàn toàn không phải là thứ bọn họ có thể so sánh.
Nếu mà so sánh, sự lý giải của bọn họ đối với Sơ Cảnh, có chút tiếp thu không có chọn lọc.
“Rầm rộ bậc này, sợ là chỉ có Dược Tổ và Đại Tế Tư Yêu Tộc kia mới có thể dẫn động được, chỉ là dựa vào thân phận của bọn họ, sao có thể giảng đạo cho những Luyện Dược Sư bình thường này?” Một Thiên Tôn lắc đầu nói.
“Đừng phí lời nữa, Pháp Tắc Chi Hải giáng lâm, đối với chúng ta mà nói, cũng là cơ duyên to lớn, mau cảm ngộ đi!” Đan Ngọc Thiên Tôn trầm giọng nói.
Pháp Tắc Chi Hải, ý nghĩa như tên, chính là biển pháp tắc.
Đạn đạo mênh mông bậc nào, cố gắng cả đời cũng khó hiểu được nó.
Nhưng mà Pháp Tắc Chi Hải này, chính là chúc phúc của thiên đạo, đại cơ duyên ngàn vạn năm khó gặp.
Cho dù Diệp Viễn giảng đạo thêm một lần nữa, cũng rất khó dẫn động.
Dạng Pháp Tắc Chi Hải này, dù là đối với Tổ Cảnh, cũng là cơ duyên cực lớn.
Đến cảnh giới như Đan Ngọc Thiên Tôn, dù là muốn tiếp tục tiến lên một bước thì còn khó hơn so với lên trời.
Nhưng mà có Pháp Tắc Chi Hải, bọn họ có thể cảm nhận thiên đạo của khoảng cách gần, hiển nhiên đột phá dễ dàng hơn nhiều so với tự mình tu luyện.
Trong lòng một đám Thiên Tôn run lên, vội càng tập trung chú ý, bước vào Pháp Tắc Chi Hải, bắt đầu cảm ngộ đan đạo.
Pháp Tắc Chi Hải giáng lâm, đương nhiên Diệp Viễn đã sớm phát giác.
Đại cơ duyên ngàn năm có một như thế này, theo lý mà nói hắn hẳn là nên lập tức dừng lại cảm ngộ pháp tắc.
Ai cũng không biết, Pháp Tắc Chi Hải sẽ kéo dài bao nhiêu lâu.
Nhưng mà hắn lại không làm thế.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!