Trong phủ thành chủ của đại đế đô Vân Đan, ánh mắt Diệp Viễn sáng rực nhìn về phía Ngạo Vân Thiên Tôn, cười lạnh nói: “Ngạo Vân huynh, có phải là các ngươi nên cho Diệp mỗ một lời giải thích không?”
Ngạo Vân Thiên Tôn hừ lạnh một tiếng, nói: “Ngươi muốn giải thích cái gì? Ta đã truyền lệnh xuống, tất cả thế lực của bản tôn, đã lập tức rút khỏi phạm vi thế lực của ngươi, chẳng lẽ như thế vẫn chưa đủ sao?”
“Chưa đủ!” Diệp Viễn nói năng khí phách.
Ngạo Vân Thiên Tôn cười lạnh nói: “Ngươi nói không đủ thì không đủ sao? Đừng tưởng ngươi ngồi ở vị trí Tông Sư, thì thật sự có thể vật tay với bản tôn?”
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Vật tay? Ngươi xứng sao?”
“Ngươi!” Ngạo Vân Thiên Tôn tức giận.
Diệp Viễn nhìn cũng không nhìn hắn, nhìn về phía Đan Ngọc Thiên Tôn nói: “Đan Ngọc huynh, không biết việc này ngươi thấy thế nào?”
Từ chỗ Phiêu Vũ Thiên Tôn, Diệp Viễn đã sớm biết, Ngạo Vân Thiên Tôn này và một vài Thiên Tôn khác, chẳng qua chỉ là tay sai của Đan Ngọc Thiên Tôn.
Hắn chỉ cần làm cho Đan Ngọc Thiên Tôn cúi đầu, đương nhiên Ngạo Vân Thiên Tôn đến rắm cũng không dám thả.
Sắc mặt Đan Ngọc Thiên Tôn trầm mặc xuống, nói: “Mặc dù chuyện này Ngạo Vân lão đệ có lỗi, nhưng mà mười năm này, tất cả mọi người đều cho rằng ngươi xảy ra chuyện. Dựa theo ước định của liên minh, địa bàn của ngươi là nơi vô chủ. Cho nên, hành động Ngạo Vân lão đệ cũng có thể thông cảm được!”
Mặc dù Vân Dịch muốn bái Diệp Viễn là thầy, nhưng mà chuyện nào ra chuyện đó.
Ở trước mặt lợi ích lớn như vậy, Đan Ngọc Thiên Tôn há lại đi để ý một Vân Dịch nho nhỏ?
Đừng thấy bọn người Ngạo Vân Thiên Tôn chiếm địa bàn nhỏ, tất cả Thiên Tôn cộng lại có cũng có ba phần địa bàn.
Đại đế đô Vân Đan đã mất vị trí minh chủ và một phần số lượng, sao có thể lại nhượng bộ?
Vân Dịch có thiên tài hơn nữa, cũng chỉ là tên tiểu bối.
Quái vật khổng lồ như đại đế đô Vân Đan, bồi dưỡng ra một hai thiên tài còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay sao?
Huống hồ, cho dù Vân Dịch không bái được sư, chẳng lẽ mình còn không thể dạy hắn sao?
Dù nói thế nào thì mình cũng là cường giả Tổ Cảnh!
Chút ngạo khí ấy, Đan Ngọc Thiên Tôn vẫn phải có.
Diệp Viễn cười lạnh nói: “Nơi vô chủ? Ha ha, chơi vô lại đúng không? Xem ra… các ngươi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”
Ngạo Vân Thiên Tôn cười lạnh nói: “Thế nào, chẳng lẽ ngươi thật sự dám rời khỏi liên minh hay sao? Ngươi cho rằng, Phiêu Vũ huynh dám chơi lớn với ngươi như vậy? Một khi các ngươi rời khỏi, đó chính là đối đầu với toàn bộ giới luyện dược của Nam giới! Hậu quả, tự ngươi cân nhắc đi!”
Thiên Tôn khác, bao gồm cả mấy vị Tông Sư, nhao nhao âm thầm gật đầu.
Diệp Viễn nói trong tay hắn có mười mấy loại đan phương, loại chuyện này chỉ là hắn nói miệng, mọi người cũng thật sự không coi chuyện này là thật.
Nhưng mà là địch của cả giới luyện dược Nam giới thì lại không phải ai cũng có can đảm này.
Dù sao, mặc dù Vạn Bảo Thiên Đế nhưng mà Nam giới cũng có không ít cường giả Thiên Đế không kém hắn.
Đan Ngọc Thiên Tôn cũng nói: “Phiêu Vũ huynh, một khi rời khỏi liên minh chính là trở thành kẻ địch với tất cả mọi người đang ngồi ở đây! Tuy thiên phú Diệp Viễn cao, nhưng mà dù sao cũng chưa trưởng thành, không thể nào luyện chế thần đan cấp bảy. Ngươi cược như thế, đáng không?”
Lời nói này của hắn, là đang uy hiếp Phiêu Vũ Thiên Tôn, đồng thời cũng là cô lập Diệp Viễn.
Hoàng thành Thiên Ưng chẳng qua là địa phương nhỏ, nếu như Phiêu Vũ Thiên Tôn không chơi với Diệp Viễn, Diệp Viễn căn bản là không lật được gợn sóng nào.
“Phiêu Vũ huynh, suy nghĩ cẩn thận!” Liệt Dương Thiên Tôn cũng khuyên nhủ.
Mấy đại Tông Sư, ngay cả Thừa Phong Thiên Tôn cũng thuyết phục Phiêu Vũ Thiên Tôn, chỉ có Lưu Minh Thiên Tôn im lặng không nói gì.
Hiển nhiên, bọn họ là đang liên thủ tạo áp lực, cũng là liên thủ chèn ép Diệp Viễn.
Trong phủ thành chủ của đại đế đô Vân Đan, ánh mắt Diệp Viễn sáng rực nhìn về phía Ngạo Vân Thiên Tôn, cười lạnh nói: “Ngạo Vân huynh, có phải là các ngươi nên cho Diệp mỗ một lời giải thích không?”
Ngạo Vân Thiên Tôn hừ lạnh một tiếng, nói: “Ngươi muốn giải thích cái gì? Ta đã truyền lệnh xuống, tất cả thế lực của bản tôn, đã lập tức rút khỏi phạm vi thế lực của ngươi, chẳng lẽ như thế vẫn chưa đủ sao?”
“Chưa đủ!” Diệp Viễn nói năng khí phách.
Ngạo Vân Thiên Tôn cười lạnh nói: “Ngươi nói không đủ thì không đủ sao? Đừng tưởng ngươi ngồi ở vị trí Tông Sư, thì thật sự có thể vật tay với bản tôn?”
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Vật tay? Ngươi xứng sao?”
“Ngươi!” Ngạo Vân Thiên Tôn tức giận.
Diệp Viễn nhìn cũng không nhìn hắn, nhìn về phía Đan Ngọc Thiên Tôn nói: “Đan Ngọc huynh, không biết việc này ngươi thấy thế nào?”
Từ chỗ Phiêu Vũ Thiên Tôn, Diệp Viễn đã sớm biết, Ngạo Vân Thiên Tôn này và một vài Thiên Tôn khác, chẳng qua chỉ là tay sai của Đan Ngọc Thiên Tôn.
Hắn chỉ cần làm cho Đan Ngọc Thiên Tôn cúi đầu, đương nhiên Ngạo Vân Thiên Tôn đến rắm cũng không dám thả.
Sắc mặt Đan Ngọc Thiên Tôn trầm mặc xuống, nói: “Mặc dù chuyện này Ngạo Vân lão đệ có lỗi, nhưng mà mười năm này, tất cả mọi người đều cho rằng ngươi xảy ra chuyện. Dựa theo ước định của liên minh, địa bàn của ngươi là nơi vô chủ. Cho nên, hành động Ngạo Vân lão đệ cũng có thể thông cảm được!”
Mặc dù Vân Dịch muốn bái Diệp Viễn là thầy, nhưng mà chuyện nào ra chuyện đó.
Ở trước mặt lợi ích lớn như vậy, Đan Ngọc Thiên Tôn há lại đi để ý một Vân Dịch nho nhỏ?
Đừng thấy bọn người Ngạo Vân Thiên Tôn chiếm địa bàn nhỏ, tất cả Thiên Tôn cộng lại có cũng có ba phần địa bàn.
Đại đế đô Vân Đan đã mất vị trí minh chủ và một phần số lượng, sao có thể lại nhượng bộ?
Vân Dịch có thiên tài hơn nữa, cũng chỉ là tên tiểu bối.
Quái vật khổng lồ như đại đế đô Vân Đan, bồi dưỡng ra một hai thiên tài còn không phải chuyện dễ như trở bàn tay sao?
Huống hồ, cho dù Vân Dịch không bái được sư, chẳng lẽ mình còn không thể dạy hắn sao?
Dù nói thế nào thì mình cũng là cường giả Tổ Cảnh!
Chút ngạo khí ấy, Đan Ngọc Thiên Tôn vẫn phải có.
Diệp Viễn cười lạnh nói: “Nơi vô chủ? Ha ha, chơi vô lại đúng không? Xem ra… các ngươi là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!”
Ngạo Vân Thiên Tôn cười lạnh nói: “Thế nào, chẳng lẽ ngươi thật sự dám rời khỏi liên minh hay sao? Ngươi cho rằng, Phiêu Vũ huynh dám chơi lớn với ngươi như vậy? Một khi các ngươi rời khỏi, đó chính là đối đầu với toàn bộ giới luyện dược của Nam giới! Hậu quả, tự ngươi cân nhắc đi!”
Thiên Tôn khác, bao gồm cả mấy vị Tông Sư, nhao nhao âm thầm gật đầu.
Diệp Viễn nói trong tay hắn có mười mấy loại đan phương, loại chuyện này chỉ là hắn nói miệng, mọi người cũng thật sự không coi chuyện này là thật.
Nhưng mà là địch của cả giới luyện dược Nam giới thì lại không phải ai cũng có can đảm này.
Dù sao, mặc dù Vạn Bảo Thiên Đế nhưng mà Nam giới cũng có không ít cường giả Thiên Đế không kém hắn.
Đan Ngọc Thiên Tôn cũng nói: “Phiêu Vũ huynh, một khi rời khỏi liên minh chính là trở thành kẻ địch với tất cả mọi người đang ngồi ở đây! Tuy thiên phú Diệp Viễn cao, nhưng mà dù sao cũng chưa trưởng thành, không thể nào luyện chế thần đan cấp bảy. Ngươi cược như thế, đáng không?”
Lời nói này của hắn, là đang uy hiếp Phiêu Vũ Thiên Tôn, đồng thời cũng là cô lập Diệp Viễn.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!