Cảm nhận được bầu không khí ngập mùi máu tươi, ánh mắt Phong Thiên Dương lạnh xuống.
Có điều bọn họ cũng không nhìn về phía Diệp Viễn, mà nhìn về phía Cô Hồng Thiên Tôn.
“Cô Hồng, ngươi dám giết Hà Tương Vân, lẽ nào muốn đối địch với Hạo Phong Tập ta sao?” Phong Thiên Dương lạnh lùng nói.
Dưới con mắt hắn, Diệp Viễn căn bản không có khả năng giết chết Hà Tương Vân, trừ phi Cô Hồng làm phản.
Cô Hồng nhàn nhạt lắc đầu nói: “Không phải bản tôn giết nàng ta.”
Phong Thiên Dương cười lạnh nói: “Còn muốn giảo biện sao? Nơi này ngoại trừ ngươi, còn có ai có thể giết Hà Tương Vân? Còn có, Dương sư muội đây là có ý gì?”
Hai mắt Băng Vân Thiên Tôn nhíu lại, trầm giọng nói: “Phỉ Nhi, còn không mau tới chỗ vi sư!”
Dương Phỉ Nhi nhìn về phía Băng Vân Thiên Tôn, ánh mắt kia giống như là đang nhìn một người xa lạ.
“Sư tôn, đây là lần cuối cùng Phỉ Nhi gọi ngài như thế. Từ hôm nay trở đi, Phỉ Nhi sẽ rời khỏi Băng Vân Khuyết.” Dương Phỉ Nhi thản nhiên nói.
Con ngươi Băng Vân Thiên Tôn rụt lại, âÂm thanh lạnh lùng nói: “Nghiệt đồ, ngươi biết ngươi đang nói cái gì không? Vi sư dưỡng dục ngươi nhiều năm như vậy, ngươi lại rời khỏi Băng Vân Khuyết? Phỉ Nhi, giết người ở trước mặt ngươi, trở lại với vi sư, vi sư có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.”
Nói đến phía sau, lời nói của Băng Vân Thiên Tôn dần trở nên nhu hòa, giống như là từ mẫu.
Lúc Băng Vân Thiên Tôn nói lời này, tinh quang trong mắt chớp động, một cỗ sức mạnh thần bí, phóng ra từ trong người nàng, lao thẳng đến Dương Phỉ Nhi.
Nguồn sức mạnh này cực kỳ bí ẩn, cho dù là những cường giả Thiên Tôn ở đây cũng không phát giác ra.
Chỉ là, Dương Phỉ Nhi căn bản không động đậy, giống như không nghe thấy vậy.
Băng Vân Thiên Tôn biến sắc, thanh âm trở nên lạnh lùng, nói: “Phỉ Nhi, vi sư đang nói chuyện với ngươi, ngươi không nghe thấy sao?”
Lúc này, Diệp Viễn vẫn luôn trầm mặc, đột nhiên cười nói: “Ngươi là đang cảm thấy kỳ quái, vì sao mình thi triển bí pháp thần hồn mà Phỉ Nhi sư tỷ lại không nghe lệnh của ngươi, đúng không?”
Băng Vân Thiên Tôn nghe vậy, trong lòng điên cuồng loạn lên.
Bí pháp Chủng Hồn của mình cực kỳ bí ẩn, sao tiểu tử này lại phát hiện được?
Hơn nữa, bí pháp của mình chưa từng thất thủ, tại sao Dương Phỉ Nhi lại không nghe lệnh của mình?
Băng Vân Thiên Tôn đầy một bụng nghi hoặc, có điều dù sao nàng cũng đã là lão quái vật sống mấy chục vạn năm, đương nhiên sẽ không tùy tiện để lộ ra ngoài.
“Tiểu tử thối, sắp chết đến nơi rồi, còn ở nơi này nói hươu nói vượn, có tin bây giờ bản tôn xé miệng của ngươi không?” Băng Vân Thiên Tôn lạnh giọng nói.
Diệp Viễn lơ đễnh, cười nhạt nói: “Nội tình bị ta bóc ra, thẹn quá hóa giận sao? Ha, dùng bí pháp thần hồn khống chế đệ tử của mình, dạng sư tôn như ngươi, đúng thật là làm cho người ta giận sôi!”
Lời này vừa nói ra, sắc mặt tất cả đệ tử Băng Vân Khuyết hoàn toàn thay đổi.
Các nàng hoảng sợ nhìn về phía Băng Vân Thiên Tôn, vẻ mặt kinh nghi bất định.
Bị hạ bí pháp thần hồn, chẳng khác nào là nô lệ của người khác.
Chỉ cần Băng Vân Thiên Tôn nguyện ý, bảo các nàng làm cái gì cũng đều được.
Loại chuyện này, các nàng có gì khác so với với đám heo nhốt nuôi đâu?
Đến ngay cả Thiên Tôn khác, cũng dùng ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Băng Vân Thiên Tôn.
Trong mắt Băng Vân Thiên Tôn hoàn toàn lạnh lẽo, lạnh giọng nói: “Hừ! Tiểu súc sinh hèn hạ, muốn dùng loại phương pháp này để ly gián Băng Vân Khuyết sao? Ngươi cho rằng làm thế nào sẽ có cơ hội chạy trốn?”
Băng Vân Thiên Tôn cười lạnh một tiếng, đột nhiên một cỗ pháp tắc hàn băng mạnh mẽ tới cực điểm phóng ra, đánh một chưởng thẳng về phía Diệp Viễn.
Một chưởng của Thiên Tôn, cường hãn đến mức nào?
Nhưng vào lúc này, Cô Hồng Thiên Tôn cũng xuất thủ.
Oanh!
Một chưởng của hai người chạm vào nhau giữa không trung, nổ Hồng Đan Lâu thành đất bằng.
Diệp Viễn nhìn về phía Băng Vân Thiên Tôn, ánh mắt dần dần lạnh xuống.
Lúc hắn giúp Lục Nhi chữa thương, có một tâm nhãn rất dài, thông qua Trấn Hồn Châu kiểm tra thần hồn của Lục Nhi, lúc này mới phát hiện điều bất thường, mồ hôi lạnh không khỏi đổ đầy người.
Hóa ra, đây mới là con át chủ bài chân chính của Băng Vân Thiên Tôn!
Bí pháp Chủng Hồn này vô cùng bí ẩn, được giấu ở trong công pháp của Băng Vân Khuyết.
Đệ tử Băng Vân Khuyết tu luyện công pháp này, sẽ bị Băng Vân Thiên Tôn lặng lẽ để lại một lạc ấn thần hồn trong thần hồn.
Chỉ cần Băng Vân Thiên Tôn nguyện ý, lúc nào nào cũng có thể thông qua thần hồn mà điều khiển những đệ tử này.
Nếu như không phải Diệp Viễn có bí bảo như Trấn Hồn Châu, thật đúng là không thể nào phát hiện được.
Có lá bài tẩy này, Băng Vân Thiên Tôn căn bản không lo lắng Lục Nhi không đi vào khuôn phép.
Chỉ có điều, Băng Vân Thiên Tôn không muốn làm các đệ tử cảnh giác, thêm nữa Phong Thiên Dương đang bế quan, vẫn chưa tới lúc, nên nàng mới không phát động.
Về phần bắt mình để uy hiếp Lục Nhi, đương nhiên có chỗ tốt, nhưng có hay không cũng không quan trọng.
Đến lúc đó, chỉ cần nàng động chút tay chân ở trong thần hồn của Lục Nhi, căn bản là không có người nào phát hiện.
Chỉ là Băng Vân Thiên Tôn tính toán kỹ lưỡng, lại không ngờ được bản thân mình vẽ vời thêm chuyện, chọc tới Diệp Viễn.
Sau khi Diệp Viễn kiểm tra cẩn thận, cũng hoảng sợ một trận.
Nếu như không phải hắn để lại một tâm nhãn nữa, hậu quả khó mà lường được.
Đồng thời, sát ý của hắn cũng bùng lên.
Băng Vân Thiên Tôn này, nhất định phải giết!
Vừa rồi, sau khi thu thập Hà Tương Vân, Diệp Viễn cũng kiểm tra cho Dương Phỉ Nhi, quả nhiên phát hiện nàng cũng bị gieo một lạc ấn thần hồn, tiện tay xóa sạch cho nàng.
Nếu không, Dương Phỉ Nhi cũng không có thái độ này với Băng Vân Thiên Tôn.
“Giết người diệt khẩu, chỉ dựa vào ngươi?” Diệp Viễn nhìn Băng Vân Thiên Tôn, cười lạnh nói.
Sắc mặt Băng Vân Thiên Tôn âm tình bất định, đột nhiên nói với Phong Thiên Dương: “Thiên Dương hiền chất, tiểu tử này nói hươu nói vượn, không biết đã giấu Lục Nhi đi chỗ nào rồi, quả thật đáng chết!”
Trong lòng mọi người run lên, biết Băng Vân Thiên Tôn đây là muốn mượn đao giết người.
Ánh mắt Phong Thiên Dương lạnh lùng nhìn về phía Diệp Viễn, thản nhiên nói: “Tiểu tử, bản thiếu gia cho ngươi một cơ hội, giao Lục Nhi ra, sau đó quỳ xuống cầu xin tha thứ, bản thiếu gia sẽ để ngươi trở thành đại hộ pháp của Hạo Phong Tập, địa vị phía trên Tiêu Vũ tiền bối!”
Theo suy nghĩ của Phong Thiên Dương, bây giờ Diệp Viễn chẳng qua là một con thú bị nhốt.
Bản thân mình cho hắn con đường sống, hắn nên cảm động đến rơi nước mắt mới đúng.
Đương nhiên, hắn là nhìn trúng thực lực luyện đan của Diệp Viễn.
Khống chế thiên tài luyện đan như này ở Hạo Phong Tập, tương lai hắn chứng đạo Thiên Tôn, dẫn đầu Hạo Phong Tập thống nhất vùng đất Cực Bắc, cũng chưa hẳn là chuyện không thể.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!