“Vương Minh, Chu Thiên Huy, Tô Tân Vũ, trời ơi, đây... Những người này đều là đệ tử Thủ Tịch của các đại Thiên Tôn!”
“Lần này xong đời rồi, Cơ Dược Sư chết chắc rồi! Những đệ tử Thủ Tịch này, yếu nhất cũng là sơ kỳ Chân Thần tầng chín, đây còn đánh thế nào?”
“Ngoại từ Hà Tương Vân đã chết và Tống Tào Dược Sư, toàn bộ đỉnh phong thế hệ trẻ tuổi của Cửu Lạc Tập đều tập trung ở đây.”
…
Xung quanh một mảnh tiếng kinh thán, hiển nhiên đội hình này đã hù dọa bọn họ.
Những đệ tử Thủ Tịch này, đều là nhân vật hết sức mạnh mẽ trong Chân Thần tầng chín, nghiền ép người cùng cấp là không có vấn đề gì.
Cơ Dược Sư đến ngay cả hậu kỳ Chân Thần Cảnh còn kém một chút, thế thì còn đánh thế nào?
Vẻ mặt Phong Thiên Dương ngạo nghễ, nhìn sang Cô Hồng thản nhiên nói: “Cô Hồng, chuyện của thế hệ trẻ tuổi giao cho bọn họ đi, ngươi đừng có quản nhiều. Nếu không... cũng đừng trách Phong mỗ không khách khí!”
Cô Hồng Thiên Tôn nhắm hai mắt lại, nói: “Yên tâm, bản tôn sẽ không xuất thủ.”
Vẻ mặt Vương Minh kia khinh thường nhìn Diệp Viễn, thản nhiên nói: “Phong huynh, đối phó với loại mặt hàng này, một mình Vương Minh đã thừa rồi, cần gì phải dùng đến nhiều người như thế?”
Diệp Viễn cười lạnh nói: “Loại mặt hàng này? Nếu như ta không nhầm, gần đây ngươi dùng Dật Thanh Đan ta luyện chế, mới đột phá đến Chân Thần tầng chín, đúng không?”
Vương Minh thản nhiên nói: “Thì sao? Ngươi không nghe Phong huynh nói sao? Võ đạo mới là đại đạo! Ở trước mặt võ lực của chúng ta, ngươi yếu ớt như một con kiến vậy.”
Diệp Viễn nghe vậy, nhếch miệng cười nói: “Rất tốt! Xem ra ta đã coi thường trình độ vô sỉ của người Cực Bắc rồi, Thiên Tôn Cửu Lạc Tập thật sự khiến ta lau mắt mà nhìn. Mấy người các ngươi, cùng lên đi!”
Diệp Viễn có thể nhìn ra, mấy người này đều dùng đan dược chính mình luyện chế, tu vi đều có thay đổi nhanh chóng.
n huệ bậc này, thế mà chỉ một lời của Vương Minh đã bị ném đi, đây là vô sỉ đến mức nào?
Đan dược của Diệp Viễn, đó là ngàn vàng khó mua.
Cho dù chỉ là một chút ít tiến bộ, cũng khiến cho những người này bớt được mấy chục vạn năm.
“Cùng lên? Chắc không phải ngươi sợ đến điên rồi chứ?” Bọn người Vương Minh bật cười nói.
Theo bọn họ nghĩ, đan đạo của Diệp Viễn có mạnh hơn nữa, cũng chẳng qua là làm giá y cho người khác thôi, bản thân mình có bao nhiêu thực lực?
Ngay cả hậu kỳ Chân Thần Cảnh cũng chưa tới, thế mà còn nói khoác mà không biết ngượng, muốn lấy một địch bảy, thật sự là không hiểu biết đến buồn cười.
“Ha ha, xem ra bình thường tiểu tử này đều cao cao tại thương, đã quên đi cái gì gọi là lòng kính sợ. Nếu đã như vậy, chúng ta dạy một chút cho hắn đi.” Tô Tân Vũ cười nhạt một tiếng, ngạo nghễ nói.
Nói rồi, bảy người mang theo vẻ mặt chế nhạo, lao về phía Diệp Viễn.
Đối với dạng chiến đấu này, bọn họ đều có chút hờ hững.
Thật sự không có chút tính khiêu chiến nào.
Chỉ là bọn họ không phát giác, trên mặt Cô Hồng Thiên Tôn cũng lộ ra biểu cảm chế nhạo.
Diệp Viễn và Phong Thiên Dương ai lợi hại hơn, hắn không biết, nhưng mà Diệp Viễn dám để cho những người này cùng lên, vậy thì khẳng định là không để bọn họ vào mắt.
Những người này mạnh hơn Hà Tương Vân, nhưng cũng không mạnh hơn đến đâu cả.
Diệp Viễn chỉ một cái tát đã trấn áp được Hà Tương Vân, đoán chừng đối phó với bọn họ cũng không phải nói chơi.
“Mọi người, cùng chơi đùa với hắn đi!”
Vương Minh cười nói, rồi vọt đến sau lưng Diệp Viễn, tốc độ cực nhanh.
Khóe miệng hắn hiện lên nụ cười chế nhạo, đưa tay đánh một chưởng.
Những người khác cũng đều là vẻ mặt nghiền ngẫm, dường như đã thấy biểu cảm hoảng hốt của Diệp Viễn.
Nói thì chậm, nhưng thực ra tốc độ của Vương Minh chính là chuyện trong chớp mắt.
Nhưng mà, ngay lúc một chưởng của hắn sắp rơi vào đầu vai Diệp Viễn, phía sau Diệp Viễn giống như là mọc thêm một con mắt, hơi nghiêng người, nhẹ nhàng linh hoạt tránh khỏi.
“Đây chính là võ đạo ngươi nói sao? Lúc trước nói chắc chắn cái gì mà võ đạo, ta còn tưởng rằng ngươi có bao nhiêu lợi hại, đúng thật là khiến người ta thất vọng.” Diệp Viễn lắc đầu, thở dài nói.
Trong nháy mắt, khuôn mặt Vương Minh đỏ bừng.
Lần này, hắn mất hết mặt mũi rồi.
“Ha ha, Vương Minh, không phải ngươi nói muốn chơi với hắn sao, sao lại biến thành mình bị chơi rồi?” Chu Thiên Huy cười to nói.
“Vương Minh, ngay cả trung kỳ Chân Thần Cảnh còn không thu thập được, ngươi thật sự là làm cho những đệ tử Thủ Tịch chúng ta mất mặt!” Tô Tân Vũ cười to nói.
Mấy đệ tử Thủ Tịch khác thấy thế, cũng trào phúng.
Đương nhiên, ở giữa mấy đệ tử Thủ Tịch, cũng âm thầm phân cao thấp.
Nhìn thấy Vương Minh kinh ngạc, không thể thiếu nói móc một hồi.
Chỉ thấy sắc mặt Vương Minh lạnh lẽo, trầm giọng nói: “Vừa rồi, chỉ là nhất thời chủ quan, tiểu tử, ngươi đừng có phách lối!”
“A, thật sao?” Hai tay Diệp Viễn chắp sau lưng, vẻ mặt thâm sâu.
Nhìn thấy thần sắc Diệp Viễn, Vương Minh thẹn quá hóa giận, giận dữ nói: “Tiểu tử, ngươi dám khinh thường ta!”
Khí thế Vương Minh lập tức nhảy đến đỉnh phong, một kiếm quỷ dị mà xảo trá, đâm về phía Diệp Viễn.
Vụt!
Một kiếm này của Vương Minh tốc độ cực nhanh, dường như là chớp mắt đã tới.
Chỉ là, Diệp Viễn vẫn chỉ hơi nghiêng người như cũ, rồi nhẹ nhàng linh hoạt né tránh.
“Đáng chết, hắn… hắn làm thế nào vậy? Ta không tin, ngay cả một trung kỳ Chân Thần Cảnh mình cũng không thu thập được!”
Vương Minh cắn răng một cái, lại đâm kiếm đến.
Chỉ là, bất luận thế nào, cũng vẫn không đụng đến được nửa mảnh góc áo của Diệp Viễn.
Hắn nói chơi đùa Diệp Viễn, nhưng cuối cùng kết quả lạ là bị Diệp Viễn chơi lại.
Ngay từ đầu, mọi người cũng đều giễu cợt Vương Minh, cảm thấy Thủ Tịch này quá rác rưởi.
Nhưng mà thời gian trôi qua, tất cả mọi người không cười được nữa.
Lần một, lần hai còn có thể nói là may mắn, nhưng mà bọn họ hiểu rõ thực lực của Vương Minh, dù gì, cũng không thể nào bị một trung kỳ Chân Thần Cảnh xoay vòng đùa nghịch như thế được.
Bọn người Chu Thiên Huy hai mặt nhìn nhau, đều nhìn thấy được sự chấn động trong mắt người khác.
“Cùng lên! Tiểu tử này, có gì đó quái lạ!” Chu Thiên Huy trầm giọng nói.
Sáu đại Thủ Tịch lập tức thi triển thủ đoạn, cùng nhau lao lên.
Chỉ là, bọn họ gia nhập trận chiến, vẫn vô dụng, căn bản không có ai đụng tới được một chút góc áo của Diệp Viễn.
Bảy người khí thế hùng hổ, nhưng cho dù bọn họ cố gắng bao nhiêu, cũng vẫn không làm gì được Diệp Viễn.
Bọn họ càng đánh càng kinh hãi, càng đánh càng chấn động.
Thân pháp Diệp Viễn quá quỷ dị, giống như là con lươn vậy, căn bản không bắt được.
Phía xa, sắc mặt Phong Thiên Dương cũng càng ngày càng ngưng trọng.
Chiêu này của Diệp Viễn, rõ ràng là pháp tắc không gian cực kỳ cao minh.
Pháp tắc chí cao bậc này, lĩnh ngộ được một chút cũng đã là may mắn lớn, thế mà Diệp Viễn lại lĩnh ngộ đến cảnh giới cực cao.
Mấy tên ngu xuẩn kia, căn bản không phát giác ra.
“Đây... Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Chân Thần tầng sáu, đùa bỡn bảy Chân Thần tầng chín trong lòng bàn tay?”
“Lẽ nào... Cơ Dược Sư chẳng những là Dược Sư đan đạo mà còn là cao thủ võ đạo?”
“Quá mạnh! Cũng không biết, Cơ Dược Sư có thủ đoạn phản công gì hay không!”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!