Bộ tộc Kỳ Lân đã lâu không xuất thế, thật đúng là không hiểu chút nào đạo lý đối nhân xử thế mà!
Ngươi ta lấy được bảo vật, vậy thì đương nhiên là của ngươi ta, sao lại là của bộ tộc Kỳ Lân ngươi, đúng không?
Quả nhiên, Diệp Viễn cười lạnh nói: “Lão già, ngươi có biết xấu hổ không vậy? Được, nếu các ngươi đã muốn bảo vật, bây giờ ta sẽ đưa cho ngươi! Có điều, ta muốn xem xem, lão tổ tông nhà các ngươi, có nhận đám con cháu bất hiếu này không!”
Nói rồi, lòng bàn tay Diệp Viễn xuất hiện một đạo ngọc cốt sáng lóng lánh, chính là Kỳ Lân Đế Cốt.
Đế Cốt vừa xuất hiện, một cỗ sức mạnh cổ xưa mà tang thương, lập tức tràn ngập khắp thiên địa.
Tất cả mọi người, bao gồm cả Tân La đều trợn to mắt, gắt gao nhìn Đế Cốt trong tay Diệp Viễn.
Người của bộ tộc Kỳ Lân càng là toàn thân chấn động, sức mạnh huyết mạch toàn thân giống như đều bốc cháy lên.
Các cường giả trong thành, người nào cũng lộ ra ánh mắt nóng bỏng, rõ ràng động tâm với Kỳ Lân Đế Cốt này.
Nếu như không phải ở đây có nhiều cường giả Thiên Tôn như vậy trấn áp, chỉ sợ lúc này trong thành đã biến thành tràng Tu La.
“Kỳ Lân… Đế Cốt!” Dường như Kỳ Trần nghiến răng nghiến lợi nói ra mấy chữ này, trong ánh mắt đều là vẻ nóng bỏng.
Diệp Viễn sao có thể không rõ ánh mắt của những người này, có điều hắn cũng không thèm để ý.
Đế Cốt có linh, hắn phải trải qua muôn vàn khổ cực, mới được Đế Cốt thừa nhận.
Cho dù, bây giờ Kỳ Trần giết hắn, cũng căn bản không lấy được Đế Cốt đi.
Trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, Diệp Viễn tiện tay quăng ra, ném Đế Cốt cho Kỳ Trần.
Ánh mắt Kỳ Trần ngưng lại, đạp mạnh vào hư không, ý đồ bắt lầy Đế Cốt vào tay.
Ngay lúc hắn sắp bắt được Đế Cốt, một đạo ánh sáng trắng hừng hừng bộc phát ra từ trong Đế Cốt.
Kỳ Trần không kịp chuẩn bị, cả người như gặp phải đòn tấn công mạnh, thân hình bay ngược ra, phun ra một ngụm máu, đã bị trọng thương.
Sau đó, Đế Cốt bay một vòng trên không trung, lại về trong tay Diệp Viễn.
Bản thân Diệp Viễn thấy cảnh này, cũng có chút ngạc nhiên.
Ban đầu, lúc Giản Túc Thao ý đồ chiếm lấy Đế Cốt, cũng chỉ bị Đế Cốt đốt bị thương mà thôi.
Diệp Viễn không ngờ được, Kỳ Lân Đế Cốt đối với con cháu hậu bối của mình, vậy mà lại ra tay ác hơn.
Có điều, hắn cũng hiểu, Kỳ Lân Đế Cốt đây là muốn trút giận cho mình.
“Không thể nào! Điều này không thể nào! Kỳ Lân Đế Cốt, sao có thể nhận một người ngoài làm chủ? Ngươi… Rốt cuộc ngươi đã dùng thủ đoạn gì?” Kỳ Trần không để ý thương thế, chỉ vào Diệp Viễn gầm thét lên.
Diệp Viễn thản nhiên nói: “Ta đã sớm nói rồi, bảo vật thế gian tự có duyên phận, không cưỡng cầu được. Là của ngươi, người khác không đoạt được, không phải của ngươi, giữ cũng không giữ được! Ngươi chỉ biết ta có được bảo vật, lại không biết ta đã vì bảo vật này bỏ ra cái gì, lại còn nói chắc chắn cái gì mà bảo vật là của bộ tộc Kỳ Lân ngươi, thật sự là nực cười đến hoang đường!”
Nhìn thấy một màn này, những ánh mắt vốn dĩ nóng bỏng kia, dần dần lắng xuống.
Nếu như Kỳ Lân Đế Cốt đã nhận chủ, những người khác có cố gắng thế nào cũng là vô dụng.
Cho dù giết Diệp Viễn, không được Kỳ Lân Đế Cốt thừa nhận, bọn họ cũng không thể nào mang đi được.
Cũng chính bởi vì thế, Diệp Viễn mới dám lấy ra.
Kỳ Vưu cười khổ nói: “Khó trách, huyết mạch Kỳ Lân của hắn nồng đậm như vậy, còn thức tỉnh cả thiên phú thần thông, hóa ra đúng là đã được Kỳ Lân Đế Cốt thừa nhận.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!