“Được rồi, đừng đế ý tới hắn nữa, người ta chạy đi đầu thai, mắc mớ gì đến chúng ta? Chúng ta vẫn là nhanh kiếm một chút dược liệu trân quý đi, nơi này có không ít dược liệu cấp ba đâu!”
“A a a! Ngươi hèn hạ! Cây Long Diẽn Thảo kia là ta nhìn thấy trước!”
Diệp Viễn đi vào bên trong, lập tức cảm thấy phía trước có mấy cổ khí tức cường đại, khẳng định là mấy tên nhân loại võ giả Ngưng Tinh cảnh và mấy con yẻu thú cấp ba kia rồi.
Khi Diệp Viền đang do dự nên làm cái gì thì Bạch Quang luôn đi theo bên cạnh hân bỗng nhiên khẽ động, chạy vào một lối đi nhỏ.
Diệp Viễn đang định ngăn cản, nhưng chợt nhớ tới cái gì, khóe miệng cười một cái, cũng lách mình đi theo.
Nơi Bạch Quang đi qua tất cá đều là nơi hẻo lánh hiếm trở, Diệp Viễn một đường đi theo, lại dường như không đụng phải người.
“Vật nhỏ này, chầng lẽ thật sự có năng lực tìm kiếm bảo vật?” Diệp Viễn càng ngày càng khắng định cái ý nghĩ này.
Nếu thật sự là như vậy, hắn là lúc ấy Bạch Hố bị Bạch Quang mang đi tìm Huyết Bồ Đề, không ngờ lại gặp phái Thất Sắc Lưu Vân Mãng hiện đang chiếm cứ nơi đó.
Song phương đại chiến một trận, Bạch HỔ không địch lại.
Cứ như vậy, mọi chuyện đều đã có thể giải thích.
“Lưu Quang Bạch Hố còn có năng lực như vậy sao? Tiếu gia hóa này thật đúng là thiên phú dị bấm mà!” Diệp Viễn cảm thán nói.
Diệp Viễn nghiên cứu yêu thú cực kỳ thấu triệt, cho tới bây giờ chưa nghe nói qua Lưu Quang Bạch Hổ có kỹ năng tầm bảo, xem ra đây là thuộc tính tự có của tên nhóc này rồi.
Thật đúng là nhặt được báo.
Nghĩ đến lúc trước còn ngại Bạch Quang vướng chân vướng tay, Diệp Viền không khỏi đố mồ hôi.
Càng đi vào bẻn trong sơn cốc, Diệp Viễn càng cảm thấy nóng rực lên. Xem ra, tám chín phân mười là nguyên hóa rồi, chi không biết là nguyẻn hóa đắng cấp gì.
Diệp Viễn đi theo Bạch Quang, thấy địa thế càng ngày càng cao, mà bảo vật kia, rõ ràng là ở chỗ sâu dưới hẻm núi.
“Tên nhóc này, không phải là mù đường chứ? Hay chỉ là nó đang đi tìm đồ ăn thôi?’ Diệp Viẻn không khỏi oán thầm một chút.
Mặc dù cám giác cảng ngày càng gần với báo vật, nhưng tuyến đường này, dường như không đúng lăm.
Đúng lúc này, Diệp Viễn chợt nghe đáy cốc có tiếng đánh nhau kịch liệt.
“Nghiệt súc! Đây là ngươi muốn ăn thua đủ với ta đúng không?1′
Đáp lại hán là mấy tiếng chim hót có lực xuyên thấu cực mạnh.
Chính là Hâc Nha lão nhân và con Kim Kiếm Điêu cấp bốn kia!
Diệp Viẻn thu liềm hơi thở, nhln lại, quá nhiên nhìn thấy một người một chim đang đại chiến dưới đáy cốc.
Cường giả Hóa Hái Cảnh và yêu thú cấp bốn đánh nhau, khí thế kia quả nhiên không tầm thường chút nào. Thanh âm đụng nhau kinh tâm động phách kia, dù cho thân ở ngoài ngàn trượng, cũng cảm thấy tim đập thình thịch.
Nếu là ở phụ cận, chỉ sợ mình phải hứng đủ dư ba của chiến đấu mất.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!