Diệp Viễn khoát khoát tay, cười nói: “Có phải là xem nhẹ hay không, ngươi để Lâm Trường Thanh tới gặp ta thì sẽ biết. Có lẽ, ta cho hắn mượn mấy cái lá gan, hắn cũng không dám tiếp tục kéo dài nữa.”
“Hả? Huynh nói là, Diệp Viễn tới?”
Lâm Trường Thanh nghe thấy cái tên này, lập tức nhảy dựng lên, khóe miệng hiện lên một vẻ cười lạnh.
Năm đó, hắn cũng là bị Diệp Viễn kích động, cho nên mới tức giận phấn đấu, khắc khổ tu luyện.
Hơn một nghìn năm ngắn ngủi, hắn đã đột phá đến Thiên Tôn tầng hai!
Tốc độ này, đối với Thiên Tôn mà nói đã là cực kỳ nhanh.
Trịnh Dụ Phong gật đầu nói: “Không sai, bây giờ hắn đang ở Lạc Hà Phong!”
Lâm Trường Thanh cười to nói: “Tiểu tử này, hẳn là đến quỳ xuống đất cầu xin ta tha thứ đi? Có điều… Hắn dám ngấp nghé Mộng Ly sư muội, ta nhất định phải giết chết hắn!”
Sắc mặt Trịnh Dụ Phong trở nên cổ quái, trầm giọng nói: “Nhìn dáng vẻ của hắn cũng không giống như là đến để xin tha!”
Lâm Trường Thanh khoát khoát tay, vô cùng khẳng định nói: “Hắn nhất định là đến để xin tha! Không đúng, ước hẹn hai nghìn năm còn chưa tới, tại sao hắn đã tìm được Lạc Phong đạo tràng rồi? Lúc trước khi ta gặp hắn, hắn ngay cả Chân Thần Cảnh cũng chưa tới, chắc không đến mức mới có một nghìn năm mà hắn đã tu luyện đến Thiên Tôn chứ?”
Lời nói này cũng khiến Trịnh Dụ Phong có chút hơi nghi hoặc.
Diệp Viễn ở trước mặt hắn giống như một người phàm, hắn căn bản không nhìn thấy sâu cạn.
Nếu nói thì, Diệp Viễn cho hắn một loại cảm giác cao thâm khó dò.
Ngay từ đầu, hắn còn tưởng rằng Diệp Viễn là cường giả Thiên Tôn.
Nhưng mà nghe Lâm Trường Thanh nói lời này, đương nhiên Diệp Viễn không thể nào là Thiên Tôn.
Trên đời này có tên yêu nghiệt, có thể ở trong thời gian một nghìn năm tu luyện từ Thiên Thần Cảnh đến Thiên Tôn Cảnh?
Có lẽ, Diệp Viễn ỷ vào thân phận của mình, lấy thế đè người cũng không chừng.
Trịnh Dụ Phong còn muốn nói cái gì nữa nhưng Lâm Trường Thanh đã cười to rời đi.
“Sư huynh, còn đứng trong này làm cái gì? Cùng ta đi xử lý tên tiểu tử này thôi!”
Hắn không không thể nào chờ đợi được nữa mà muốn chà đạp Diệp Viễn một trận.
Tiểu tử này, năm đó khiến hắn rất khó chịu!
Bây giờ, hắn tự mình đưa tới cửa, không làm nhục hắn một chút, sao có thể tiêu được mối hận trong lòng?
Lạc Hà Phong mà đệ nhất phong của Lạc Phong đạo tràng, cũng là sơn môn.
Diệp Viễn đứng trên quảng trường, tinh tế cảm thụ kinh khí xung quanh vô cùng nồng đậm, trong lòng không khỏi cảm khái.
Lạc Phong đạo tràng này, hẳn là mạch trên Thông Thiên Sơn.
Tu luyện ở nơi như thế này, căn bản là làm ít ăn to!
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên mắt Diệp Viễn sáng lên, cười mà như không cười nhìn về phía người đang đi tới.
“Ha ha ha…, Diệp Viễn, ngươi muốn cầu xin bản tôn tha thứ sao? Bản tôn nói cho ngươi biết, không thể nào!” Lâm Trường Thanh bước một bước từ trong hư không ra, dùng ánh mắt thương hại nhìn về phía Diệp Viễn.
Diệp Viễn cũng đánh giá Lâm Trường Thanh.
Nhớ ngày đó, Lâm Trường Thanh đi tới hoàng thành Thiên Ưng, đó là nhân vật không ai bì nổi cỡ nào?
Nếu như không phải Heo hồng nổi giận, nhảy lên hắt hơi một cái đánh bay hắn thì có lẽ Diệp Viễn đã sớm bị Lâm Trường Thanh giết chết rồi.
Khi đó cho dù Diệp Viễn có ngàn vạn thủ đoạn thì cũng chỉ có thể đứng từ dưới nhìn lên.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!