“Ha ha ha… Bây giờ, còn có ai muốn đứng ra bảo vệ tiểu tử này không?” Lý Nguyệt đắc chí, điên cuồng cười.
Những người khác bị rút lấy một mảnh lớn Thần Nguyên, sao có thể là đối thủ của Lý Nguyệt?
Đến ngay cả Trịnh Dụ Phong cũng thức thời ngậm miệng lại.
Lúc này nói chuyện thì chẳng khác gì muốn chết!
Hắn không khỏi nhìn về phía Diệp Viễn, vẻ mặt lo lắng.
Ngay lúc vừa rồi, một cỗ sức mạnh quỷ dị đi một vòng trong thân thể Diệp Viễn, ý đồ muốn rút Thần Nguyên của hắn.
Nhưng mà Hỗn Độn Thần Nguyên của Diệp Viễn là thứ nguồn sức mạnh này không rút nổi.
Cuối cùng, không công mà lui.
Vẻ mặt Diệp Viễn không thay đổi nhìn Lý Nguyệt, thản nhiên nói: “Thiên Tôn Linh Bảo này không tệ, ta sẽ nhận lấy.”
Lý Nguyệt híp mắt, ánh sáng lạnh bắn ra bốn phía, âÂm thanh lạnh lùng nói: “Thứ không biết sống chết! Thứ ngươi dựa vào chính là Thiên Đạo Chân Ngôn kia sao? Bây giờ, dựa vào thực lực của ta, ngươi nhiều lắm chỉ có thể đông kết một giây! Cho dù ta đứng ở đó cho ngươi đánh thì ngươi có thể làm gì được ta? Nhưng mà môn võ kỹ này, ngươi có thể dùng được mấy lần?”
Thiên Tôn tầng bảy đấu với Thiên Tôn tầng hai, chênh lệch trong này, chính là một trời một vực.
Cho dù sức chiến đấu của Diệp Viễn có kinh người như thế nào thì cũng rất khó trong nháy mắt giết chết được Lý Nguyệt.
Cho nên, hắn không sợ hãi!
Mí mắt Diệp Viễn khẽ nâng lên, thản nhiên nói: “Ngươi còn nói nhảm nữa thì thời gian kim châm vào huyện sẽ đến đấy!”
Lý Nguyệt nghe vậy không khỏi cứng lại, trầm giọng nói: “Muốn chết!”
Trong cơn thịnh nộ, Lý Nguyệt toàn lực xuất thủ, sức mạnh Thiên Tôn tầng bảy cường đại, khiến cho tất cả mọi người ở đây đều biến sắc.
Thiên Tôn tầng sáu đến Thiên Tôn tầng bảy, đây là một bậc cửa lớn.
Bây giờ, Lý Nguyệt bước ra bậc cửa này, thực lực đâu chỉ tăng lên mấy lần?
Càng quan trọng hơn là, bây giờ Lý Nguyệt còn đang trong trạng thái kim châm vào huyệt, thực lực càng vô cùng đáng sợ!
“Xích Nguyệt Thanh Quang Kiếm!”
Một kiếm đánh ra, vô số đạo ánh sáng màu xanh phảng phất như mưa, lao về phía vị trí của Diệp Viễn.
Tránh cũng không thể tránh!
Rầm rầm rầm…
Sau một hồi điên cuồng tấn công, chỗ Diệp Viễn đứng bị nổ thành một cái hố to.
Ngay cả hư không cũng đều bị nổ ra mấy đạo vết rách.
Mà Diệp Viễn, biến mất không thấy tung tích.
Lý Nguyệt cười ha ha, nói: “Thủ đoạn nhiều thì như thế nào? Biết kim châm huyệt thì như thế nào? Còn không phải chết trong tay bản tôn sao?”
“Uy lực của chiêu này không đủ! Nhắc nhở ngươi một chút, thời gian kim châm huyệt cũng không còn bao lâu nữa.” Một đạo âÂm thanh thản nhiên vang lên ở phía sau lưng mọi người.
Đám người quay đầu thì đã thấy Diệp Viễn đang đứng trên ngọn cây, vô cùng thoải mái.
Mà trên người hắn thì không có chút vết thương nào.
Đột nhiên con ngươi Lý Nguyệt co lại, không dám tin nhìn về phía Diệp Viễn, cắn răng nói: “Không thể nào! Xích Nguyệt Thanh Quang Kiếm của ta, ngay cả không gian cũng khóa chặt, sao ngươi có thể trốn được?”
Mặt Diệp Viễn vẫn không thay đổi như cũ, nói: “Ừm, quên nói cho ngươi biết pháp tắc không gian của ta đã lĩnh ngộ đến đỉnh phong tầng sáu. Loại trình độ tấn công như ngươi, muốn làm ta bị thương, sợ rằng có chút khó.”
Cả người Lý Nguyệt chấn động, tròng mắt suýt chút nữa lồi ra ngoài.
Lĩnh ngộ pháp tắc không gian đến đỉnh phong tầng sáu, đây là khái niệm gì?
Phía dưới Thiên Đế, muốn giết chết Diệp Viễn, đúng là quá khó!
Trừ phi sớm chuẩn bị, giống như Long Kiêu, khóa kín tất cả không gian.
Nếu không, cơ bản không có hi vọng!
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!