Nghe xong tin tức của thủ lĩnh Ma thú, chân mày Diệp Viễn nhíu chặt hơn.
Ly Nhi không có chết!
Nhưng mà, Ly Nhi đã bị bắt!
Những Ma thú Thâm Uyên này lại muốn đưa Ly Nhi vào không gian Thâm Uyên!
Với tầng bac của thủ lĩnh Ma thú này lại không biết được nguyên do trong đó.
Trước đó, cường giả Nhân tộc đi vào Hắc Viêm động đã hoàn toàn bị Ma thú Thâm Uyên thôn phệ.
Duy nhất chừa lại một mình Ly Nhi!
Hiển nhiên trong đó có rất nhiều bí mật không muốn người khác biết.
Mặc dù đây là lần đầu tiên Diệp Viễn nghe nói đến không gian Thâm Uyên, nhưng mà không cần đoán cũng biết, đó chính là đại bản doanh của Ma thú Thâm Uyên!
Ly Nhi đi vào nơi đó, cho dù hắn có năng lực thông thiên cũng khó mà cứu nàng ra.
Diệp Viễn biết, trong không gian Thâm Uyên này khẳng định có dạng tồn tại cực kỳ cường đại.
Nếu không, những nhân vật đại năng kia của Long tộc vì sao lại phải trấn áp nơi thâm sâu trong Long Nhãn động?
Trong lúc nhất thời, tâm Diệp Viễn loạn như ma.
"Diệp huynh đệ, Mộng Ly sư muội là người hiền tự nhiên có thiên tướng, nhất định sẽ gặp dữ hóa lành." Lúc này, Trịnh Dụ Phong tiến lên trấn an.
Diệp Viễn cưỡng ép đè nén sự lo lắng trong lòng xuống, khẽ gật đầu nói: "Hy vọng giống như lời Trịnh sư huynh nói! Đến đây rồi thì chắc hẳn mọi người cũng đã biết về tình huống trong Hắc Viêm động. Tiếp tục đi về phía trước nữa thì e rằng tất cả mọi người sẽ không thể quay trở về được, dừng lại ở đây đi!"
Mấy tên thủ lĩnh nhao nhao gật đầu, đều đồng ý với suy nghĩ của Diệp Viễn.
Bọn hắn không muốn ở địa phương quỷ quái này thêm một khắc nào nữa.
Nếu như không phải có Diệp Viễn thì hiện tại bọn hắn đã chết ngay cả cặn bã cũng không còn.
Trịnh Dụ Phong thở dài, nói: "Cũng chỉ có thể như vậy mà thôi."
Bỗng nhiên, Lâm Trường Thanh vọt tới trước mặt Diệp Viễn, chỉ vào Diệp Viễn hét lên giận: "Diệp Viễn, tên hèn nhát nhà ngươi! Chẳng lẽ, ngươi định bỏ mặc Mộng Ly sư muội ở lại đây một mình hay sao?"
Tất cả mọi người đều ném cho Lâm Trường Thanh một ánh mắt kỳ quái, sự lựa chọn của Diệp Viễn đương nhiên là lựa chọn sáng suốt.
Lúc này, nếu cứ tiếp tục đi về phía trước, ngoại trừ chịu chết ra thì còn có thể làm được cái gì?
Hành động lần này của Lâm Trường Thanh không khỏi quá mức theo cảm tính.
Diệp Viễn không để ý đến Lâm Trường Thanh, chắp tay nói với mấy vị thủ lĩnh kia: "Các vị, xin từ biệt!"
Đám người sững sờ, đây là ý gì?
Trịnh Dụ Phong dò hỏi: "Diệp huynh đệ, ngươi không trở về cùng bọn ta sao?"
Diệp Viễn lắc đầu nói: "Ly Nhi gặp nạn, Diệp mỗ làm sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Cho dù phải đánh đổi bằng cái mạng này, Diệp mỗ cũng phải cứu được nàng ra!"
Lúc này, trong ánh mắt của Diệp Viễn toát ra một tia nhu tình, khiến cho một đám Thiên Tôn mở rộng tầm mắt.
Đến bây giờ mọi người mới biết, ý tứ của Diệp Viễn là bảo bọn hắn rời đi còn chính mình thì ở lại.
Một nam tử thật là si tình!
Trịnh Dụ Phong sững sờ, khuyên nhủ: "Diệp huynh đệ, không phải Trịnh mỗ không quan tâm đến Mộng Ly sư muội. Nhưng không phải ngươi cũng đã nhìn thấy hay sao, nếu tiếp tục đi về phía trước thì chỉ có thập tử vô sinh! Loại chuyện thiêu thân lao đầu vào lửa như vậy, có đáng giá không?"
Diệp Viễn cười nói: "Không có đáng giá hay không đáng giá, chỉ có nguyện ý hay không mà thôi. Các vị, xin từ biệt."
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!