Mạn Á nghe nói Diệp Viễn có thể dỗ dành Thánh Nữ nên rất vui vẻ, bảo Diệp Viễn lập tức diện kiến.
Mạn Á nhìn thấy Diệp Viễn, nghi ngờ nói: "Ngươi có thế khiến cho Thánh Nữ an tâm ở lại đây?"
Diệp Viễn gật đầu nói: "Mạn Á đại nhân yên tâm, nếu như không thể hoàn thành nhiệm vụ, tiểu nhân sẽ mang đầu tới gặp."
Hai mắt Mạn Á tỏa sáng, cười to nói: "Tốt, nếu ngươi có thể khiến cho Thánh Nữ an tâm ở lại, bản Đế nhất định sẽ trọng thưởng!"
Nói xong, Mạn Á dẫn Diệp Viễn tới một gian thạch ốc.
Thạch ốc vô cùng rộng rãi, nhưng khi Diệp Viễn tiến lại gần thì phát hiện xung quanh bày ra rất nhiều cấm chế.
Những cấm chế này Diệp Viễn đều chưa từng gặp qua, vô cùng thâm sâu ảo diệu.
Hiển nhiên, đây là vì phòng ngừa Ly Nhi chạy trốn.
Vừa bước vào cửa, "Vụt vụt" hai thứ đồ vật lập tức bay tới.
"Cút! Ta bảo các ngươi cút! Chẳng lẽ các ngươi đều là kẻ điếc sao?" Trong phòng, truyền tới một tiếng rống giận dữ của nữ tử.
Nhưng lời này Diệp Viễn nghe vào trong tai lại giống như lời tâm tình động lòng người.
Đã bao nhiêu năm hắn chưa từng nghe qua thanh âm này rồi?
Lần từ biệt này thoáng chốc đã gần hai ngàn năm!
Thời gian cũng không hề phai mờ đi tình cảm của hắn, ngược lại còn làm cho tưởng niệm gom lại thành biển.
Thời điểm bóng hình xinh đẹp kia rơi vào trong mắt, tâm địa rắn chắc như sắt đá cũng hóa mềm yếu.
"Hu hu... Viễn ca, Ly Nhi sẽ không thể gặp lại ngươi được nữa. Thật xin lỗi... Thật sự xin lỗi, Ly Nhi... Ly Nhi không phải cố ý!"
Cơn giận qua đi, Ly Nhi lại gục xuống bàn khóc đến thương tâm.
Tâm Diệp Viễn run lên, nước mắt gần như muốn chảy ra ròng ròng.
Ly Nhi trong ấn tượng của hắn dịu dàng động lòng người, tự nhiên hào phóng, từ trước tới giờ sẽ không táo bạo như thế.
Nhưng mà hiện tại, nàng biết chuyến đi này sẽ khiến cho hai người cách biệt trời đất, loại tâm tình tuyệt vọng kia tuôn ra từ trong nội tâm sâu thẳm, vì thế mới trở nên như vậy
Mạn Á làm một vẻ mặt phiền muộn, những ngày gần đây hắn đều phải tiếp nhận lửa giận của Nguyệt Mộng Ly.
Mạn Á đưa mắt liếc Diệp Viễn ra hiệu một cái, Diệp Viễn hiểu ý dịch chuyển mấy bước về phía trước, khom người nói: "Thánh Nữ đại nhân, tiểu nhân có một tin tức tốt muốn báo cho ngài."
Nguyệt Mộng Ly đột nhiên giận dữ hét: "Ta không muốn nghe tin tức tốt gì hết, ngươi mau cút cho ta! Cái tên xấu xí nhà ngươi mau cút cho ta!"
Bỗng nhiên, toàn thân Nguyệt Mộng Ly cứng đờ, nhìn chằm chặp vào mắt Diệp Viễn.
Nổi giận vô biên đột nhiên biến thành yên tĩnh.
Diệp Viễn cung kính cúi người, đôi mắt lại đang đối mặt với Nguyệt Mộng Ly.
Giữa hắn và Ly Nhi chỉ cần một ánh mắt là đủ rồi!
Mặc dù Ma thú Thâm Uyên trước mắt này có ngoại hình và khí tức nàng hoàn toàn không biết, nhưng không biết vì sao ánh mắt kia lại lập tức làm nàng trở nên yên tĩnh.
Vì sao ánh mắt này lại quen thuộc đến như vậy?
Vì sao ánh mắt này giống Viễn ca đến như vậy?
Rõ ràng hắn là một tên Ma thú Thâm Uyên, vì sao...
Toàn thân Ly Nhi cứng đờ tại chỗ.
Mắt Mạn Á sáng lên, có hi vọng!
Phản ứng của Nguyệt Mộng Ly cũng nhanh lẹ, gương mặt xinh đẹp phát lạnh, nói: "Tin tức tốt gì, nói đi!"
Diệp Viễn nhếch miệng cười một tiếng, nói: "Nhân tộc bên kia phái người đến tìm Thánh Nữ."
Trái tim Nguyệt Mộng Ly thổn thức, nói: "Bọn hắn thế nào rồi?"
Diệp Viễn cười ha ha, nói: "Còn có thể thế nào, đương nhiên là bị Mạc Hưu Tư đại nhân đánh cho chạy mất dạng."
Nguyệt Mộng Ly nhướng mày, trách mắng: "Cái tên này, ngươi như vậy là đang cố ý đến trước mặt ta để khoe khoang sao?"
Mạn Á nghe thấy có vẻ không ổn, vội vàng quát lớn: "Thứ đáng chết nhà ngươi, cố ý dùng loại tin tức này chọc giận Thánh Nữ sao?"
Ai ngờ, Nguyệt Mộng Ly lại khoát tay áo, nói với Mạn Á: "Được rồi, ngươi lui xuống trước đi! Đã có tin tức về phía bên kia, ta muốn nghe hắn nói."
Mạn Á vội vàng lên tiếng, lui xuống.
Chỉ cần tổ tông này không náo không loạn là chuyện của hắn đã vạn sự thuận lợi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!