Bộ lông màu đen dần biến mất, thần nguyên lặng lẽ thay đổi.
Trong thế giới Hỗn Độn, Diệp Viễn khôi phục lại diện mạo như cũ.
Ly Nhi nhìn thấy một màn thần kỳ này, toàn thân run rẩy, trong mắt tràn đầy vẻ không dám tin.
Từ khi bị bắt, mỗi ngày Nguyệt Mộng Ly đều sống trong tuyệt vọng cùng sợ hãi.
Sợ hãi đối với tương lai, sợ hãi về những điều chưa biết.
Nàng biết, nàng sẽ không còn được gặp lại Diệp Viễn nữa!
Thế nhưng, ngay trong tuyệt vọng này, Diệp Viễn vậy mà lại xông phá trở ngại trùng trùng cùng các gông xiềng để đi tới trước mặt của nàng.
Có thể thấy được sự rung động của nàng lớn nhường nào!
Kinh hỉ, lo lắng, ao ước... Vô số loại cảm xúc đan xen trong nội tâm của Nguyệt Mộng Ly.
"Viễn ca, ta... không phải ta đang nằm mơ đấy chứ!" Hai mắt Nguyệt Mộng Ly đẫm lệ, giống như đang đặt mình vào mộng cảnh.
Diệp Viễn tiến lên, nhẹ nhàng ôm Ly Nhi, nói: "Tất nhiên không phải nằm mơ, Viễn ca tới đón ngươi về nhà."
"Ta còn tưởng rằng... Ta còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại ngươi! Hu hu..."
Mười năm tuyệt vọng, cuối cùng tìm được đường sống trong cái chết, nội tâm Nguyệt Mộng Ly lúc này đang khuấy động, căn bản khó tự kiềm chế được.
Tâm tình của nàng trước đó giống như đang bị thả trôi theo dòng nước, bỗng bắt được một cái bè tam bản.
Sự kích động kia, căn bản khó nói nên lời.
Tâm tình của Nguyệt Mộng Ly, Diệp Viễn làm sao có thể không nhận ra?
Hắn cũng không nói chuyện, cứ nhẹ nhàng ôm nàng như vậy, nói ra: "Khóc đi, khóc lên sẽ dễ chịu hơn."
Cũng không biết trải qua bao lâu, tiếng khóc dần dần ngưng lại, Nguyệt Mộng Ly chậm rãi ngẩng đầu nhìn Diệp Viễn, nói: "Viễn ca, thật... thật xin lỗi. Ta..."
Diệp Viễn giúp nàng lau đi nước mắt, khẽ cười nói: "Đồ ngốc, giữa ngươi và ta còn cần nói những lời này sao? Không cần phải nói gì cả, ta đều hiểu được."
Hai ngàn năm này Nguyệt Mộng Ly trằn trọc vì ai?
Đương nhiên là vì Diệp Viễn hắn!
Về phần kết quả như thế này đương nhiên cũng không phải do Ly Nhi mong muốn, Diệp Viễn làm sao có thể trách móc nàng nặng nề?
Chỉ với một câu nói, sự ủy khuất hai ngàn năm nay, tất cả đều tan rã.
Sau khi thương tâm qua đi, Nguyệt Mộng Ly càng cảm thấy khiếp sợ hơn.
Với thực lực Thiên Tôn tầng hai hiện tại của nàng vậy mà cũng nhìn không thấu Diệp Viễn sâu cạn!
"Viễn ca, đây... đây là thế giới của ngươi sao? Dường như... không giống cho lắm!"
Lúc này Nguyệt Mộng Ly mới nhìn đến tình cảnh xung quanh, phát hiện ra rất khác với những tiểu thế giới khác.
Nàng có chút giật mình, rốt cuộc hiện tại Diệp Viễn đã đạt đến cảnh giới gì.
Diệp Viễn gật đầu nói: "Không sai, thế giới của ta được gọi là thế giới Hỗn Độn, hoàn toàn chính xác không giống với các tiểu thế giới bình thường. Những thứ này về sau sẽ nói cho ngươi nghe, trước hết chúng ta nghĩ biện pháp thoát ra ngoài đã."
Nguyệt Mộng Ly lắc đầu nói: "Viễn ca, ta biết ngươi rất lợi hại, nhưng mà vô dụng thôi! Cấm chế của gian phòng này là do Nguyên Cửu của Thần tộc bố trí, thực lực của hắn sâu không lường được."
Diệp Viễn hiếu kỳ nói: "Cái Thần tộc này rốt cuộc là chủng tộc gì? Vì sao ngươi lại trở thành Thánh Nữ của bọn hắn?"
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!