“ừm, Vạn lâu chú cỏ lòng. Chí là hiện tại ta vắn có chút bận tâm, tin tửc đại hội phẩm đan đã thả ra thời gian dài như vậy, Nam Phong Dật lại không có chút động tĩnh nào, chẳng lẽ hắn đang cỏ ảm mưu gì.”
“Vũ Lâm huynh suy nghĩ nhiều rồi. Nhân tài của hoàng thất đã tàn lụi, ngoại trừ lão già Nam Phong Lảu kia, đâu còn cổ người nào có thế dùng, còn chưa chúc mửng Vũ Lằm huynh đột phá Ngưng Tinh tầng hai. Hiện tại ngoại trừ hai người Ngô Đạo Phong và Giang Vân Hạc vẫn ở thế trung lập, toàn bộ Tần quốc còn có ai là đối thủ của Vũ Lâm huynh. Vũ Lâm huynh có thế đột phá vào lúc này, không phải cũng là một khia cạnh để chứng minh thiên mệnh sở quy sao?”
“Ha ha, có lẽ đúng là ta nghĩ nhiều rồi. Có điều cũng là mấy ngày nay, Tiếp Dẵn Sứ của thượng tỏng sẽ đến Học Viện Đan Võ. Có Tiếp Dán Sứ úng hộ, nghĩ đến chuyến quyền lực qua hán là sẽ tương đối thuận lợi.”
Vạn Đỏng Hài nghe vậy thì
biến sâc, thức thời không có nói
tiếp.
Thì ra ờ u Vân tông Tỏ gia có bối cánh thảm hậu như thế, khó trách dám lảm chuyện nghịch thiên như vậy. Tô Vũ Lâm tiết lộ cho hân chuyện này cũng là biến tướng cho hãn một cái cành cáo, để hắn đừng có quá nhiều ý nghĩ xấu.
“Ha ha ha, xem ra đúng lả Vũ Lằm huynh đã vạn sự sẵn sàng. Đúng rồi, ta nghe nói nhi tử của Diệp Hàng tham gia Võ Bièn thí luyện, vẵn chưa trở v’ê, sợ là đã chết trong Rừng Sâu Vò Bièn rồi. Hiện tại Diệp Hàng ngay cá nhi tứ cũng bị mất, chỉ sợ sau khi xuất quan sẽ nối trận lôi đình.’ Vạn Đông Hải rất thức thời nói tránh đi.
Ai biết Vạn Đông Hái nỏi chưa dửt lời, Tô Vũ Lâm lập tức biến sac.
Mất tích đâu phải chỉ có nhi tử của Diệp Hàng, con của hân cũng mất tích theo. Tô Vũ Lâm làm sao cũng không nghĩ ra, hân phái huynh đệ Thường thị hiệp trợ nhi tử, làm sao đến bây giờ lại không có một chút tin tức nào.
Chẳng lẽ nối, sau khi bọn hân giết chết Diệp Viẻn, đụng phái chuyện khác làm chậm trẻ.
“Hừ. Đại hội phẩm đan sâp tới rồi, Vạn lâu chủ cũng không cần chú ý chút ít chuyện nhỏ này, vẫn là đem tâm tư đặt lẽn đại sự đi. Tỏ mỗ còn có việc, đi trước rồi.’ Tô Vũ Lâm không vui nói.
Vạn Đông Hải có chút không hiểu thấu, không biết đâc tội Tô Vũ Lâm chỗ nào.
Một gã sai vặt ngạo nghé đi vảo Dược Hương Các, chưởng quỹ Phùng Tam đang phờ phạc chợp mãt một chút, căn bàn không thấy được người tiến vào.
“Còn cỏ người sống hay không?” gã sai vặt vô cùng phách lối hô to.
Phùng Tam bừng tỉnh, nhìn quần áo trẽn người gã sai vặt, không khỏi giận dữ: “Nhãi con từ đâu tởi, dám giương oai ở đây? Có biết đây là nơi nào hay không?”
Gã sai vặt liếc mât nhìn Phùng Tam một chút, ngạo nghễ nói: ‘Đương nhiên ta biết nơi này là nơi nào, một cái tiệm nát sắp sập mà thỏi. Phùng Tam, ta thấy ngươi còn có chút bán lĩnh, hay lả đi theo tiếu gia ta đến Túy Tinh Lâu đi.’
Phùng Tam nghe vậy giận dữ nói: ’Một tẻn tay chân làm việc vật, cũng dám đế cho Phùng Tam ta theo ngươi lăn lộn? Ngươi cũng không đi tiếu rồi soi gương xem, ngươi tính là cái gì?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!