Nhưng mà ai biết, Diệp Viễn so với trong tưởng tượng của hắn còn khó đối phó hơn nhiều.
Nam Phong Dật hít sâu một hơi, rốt cục lần này chân chính đem địa vị của Diệp Viễn đặt ngang hàng với hắn để nói chuyện.
“Nói đi, Diệp gia có yêu cầu gì?”
Nam Phong Dật trầm giọng nói.
“Ha ha, cuối cùng bệ hạ cũng xuất ra chút thành ý tới. Thế nhưng, Diệp gia ta không có yêu cầu gì, lại có thể để Nam Phong gia thịnh vượng mấy trăm năm. Chỉ có điều là, trong mấy trăm năm này Nam Phong gia không được có chút nghi kỵ nào với Diệp gia, để Diệp gia tự do bên ngoài thể chế của Tân quốc.”
Diệp Viễn thản nhiên nói.
“Ngươi nói cái gì?” Nam Phong Dật căn bản không nghĩ tới, Diệp Viễn lại sẽ đưa ra loại yêu cầu này.
Diệp Viễn tiếp tục cười nói: “Bệ hạ, lần đại hội phẩm đan này, với ta mà nói chỉ là lòe người thôi. Chẳng những ta có thể phối hợp với hoàng thất phá hỏng nó, cũng có thể phối hợp hoàng thất diệt đi Vạn gia và Tô gia. Có điều, không biết bệ hạ có đủ quyết đoán hay không thôi.”
Nam Phong Dật hít vào một ngụm khí lạnh, diệt Vạn gia và Tô gia, sao hắn lại không muốn, nhưng mà xưa nay hắn không dám có ý nghĩ này.
u Dương gia của u Vân tông cũng không phải gia tộc mà Nam Phong gia có thể đắc tội nổi, Nam Phong Dật không dám mạo hiểm như vậy.
Mà bây giờ, Diệp Viễn lại nói thẳng diệt đi Tô gia.
“Cái này… Hay là chờ phụ thân ngươi xuất quan lại bàn bạc tiếp.”
Diệp Viễn bĩu môi, rất khinh thường sự quyết đoán của Nam Phong Dật.
Thân là đế vương, sao có thể không quả quyết như thế.
Tô gia có hậu trường vững mạnh là không sai, nhưng nếu Nam Phong gia cứ luôn nhượng bộ, cuối cùng chỉ để cho Tô gia được một tấc lại muốn tiến thêm một thước.
Điểm này, đến bây giờ Nam Phong Dật còn không nhìn rõ.
Diệp Viễn thở dài, thản nhiên nói: “Xem ra bệ hạ còn chưa đủ hiểu rõ Diệp Viễn ta, ta đề nghị bệ hạ vẫn nên tâm sự nhiều với Nam Phong lão sư và sư tỷ một chút rồi đưa ra quyết định. Ta chỉ cho bệ hạ tám chữ: ơân quyết không quyết, phải chịu kỳ loạn.”
Nói xong, Diệp Viễn không lên tiếng nữa, lần nói chuyện này tự nhiên cũng kết thúc.
Hôm sau, Diệp Viễn trở về Học Viện Đan Võ, lập tức đưa tới oanh động cực lớn trong học viện.
“Này, ngươi biết tin gì chưa? Diệp Viễn và Phong sư tỷ mất tích gần một tháng trong Vô Biên thí luyện, bây giờ đã trở về rồi.”
“Đúng vậy, ta còn tưởng rằng bọn hắn chết trong Rừng Sâu Vô Biên nữa đấy, ai biết vậy mà bọn hắn trở về rồi.”
“Hê hê, Diệp Viễn này là thiên mệnh sở quy, sợ là không chết dê dàng như vậy đâu. Có điêu Diệp Viên trớ vê rồi, Tô Nhất Sơn lại vẫn còn chưa về đấy.”
“Ách! Trong chuyện này có liên quan gì sao?”
“Ngươi não tàn à? Đây không phải chuyện rõ ràng rồi còn gì. Nhân vật lớn mất tích trong Vô Biên thí luyện lần này, ngoại trừ Diệp Viễn, Phong Chỉ Nhu, thì có cả Tô Nhất Sơn nữa. Mà bây giờ, chỉ có Diệp Viễn và Phong sư tỷ đã trở về, sợ
“Ngươi nói là…”
“Xuỵt!”
Vốn dĩ từ Vô Biên thí luyện trở về, cũng không có gì là ghê gớm, nhưng thời gian Diệp Viễn và Nam Phong Chỉ Nhu mất tích quá dài, đã qua thời gian học viện quy định.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!