Một đường đi tới, hắn ngộ được càng ngày càng sâu.
Ý thức của hắn đã dung nhập vào trong pháp tắc của Thông Thiên Sơn.
Lúc này, trong mắt Diệp Viễn, Thông Thiên Sơn đã không phải Thông Thiên Sơn mà là từng sợi màu trắng rất lớn đan xen uốn lượn mà cấu tạo thành.
Những sợi vừa dày vừa thô này vừa ra khỏi Thông Thiên Sơn sẽ biến thành từng sợi mảnh như chỉ.
Chỉ mảnh lần lượt thay đổi cho nhau, lan tràn mà ra, nhanh chóng vọt tới phương xa.
Diệp Viễn dung hồn vào Đạo, chứng kiến hình ảnh này vô cùng rõ ràng.
Sợi dày và sợi mảnh đều bị vây trong một vòng vận chuyển vô tận, tựa như tuân theo quy luật nào đó vậy.
Cả Thông Thiên Giới tựa như một cỗ máy móc thật lớn cho những sợi trắng này vận chuyển.
Mà Thông Thiên Sơn chính là động lực trung tâm của cỗ máy này.
Nội bộ Thông Thiên Sơn vận chuyển trước, sau đó kéo cả tòa Thông Thiên Sơn vận chuyển.
Mọi thứ đều tuân theo quy luật tự động nào đó.
“Sợi thô dày này chắc là lực Bản Nguyên đi? Vậy sợi nhỏ chính là từ lực Bản Nguyên lan tràn mà ra, đại khái chính là các loại pháp tắc chi lực!”
“Lực Bản Nguyên là cốt lõi để Thông Thiên Giới vận hành, thống trị vạn vật thế gian. Hơn nữa càng lên cao, lực Bản Nguyên càng phức tạp. Lấy cảnh giới bây giờ của ta e là không lĩnh ngộ được.”
“Chỉ là... giờ ta cũng không cần lĩnh ngộ những lực Bản Nguyên này, thế giới của ta, do ta sáng tạo!”
“Đăng lâm Thiên Đế, đứng nhìn thiên hạ, dường như ta có thể quyết định nên sáng tạo thế giới của mình thế nào rồi!”
Đáy lòng Diệp Viễn dần rộng mở hơn.
Hắn cũng đã hình thành ý niệm cơ bản để khai sáng thế giới mới thế nào rồi.
Vì vậy, hắn nhấc chân, đi thẳng tới ranh giới Sương Mù.
“Người này từ đâu ra thế? Hắn... hắn muốn vào ranh giới Sương Mù đấy à?”
“Chắc hắn sắp đột phá đi? Chẳng lẽ hắn muốn xuyên qua ranh giới Sương Mù, tới thẳng Thập Vạn Lý Chi Thượng, khu vực thuộc về Thiên Đế Cảnh à?”
“Người này thật mạnh! Ngay cả Thiên Đế cũng không dám xuyên qua ranh giới Sương Mù, vậy mà hắn lại làm được!”
Khu vực dành cho Thiên Tôn Cảnh rất rộng lớn, từ Vạn Lý Chi Thượng tới Thập Vạn Lý.
Diệp Viễn từ ranh giới Sương Mù đi ra đã gây oanh động cả khu vực của Thiên Tôn Cảnh.
Vậy nên mỗi hành vi của hắn đều làm mọi người chú ý.
Lúc này, hắn đang chuẩn bị bước vào Thập Vạn Lý Chi Thượng, đương nhiên cũng khiến đám người chấn động nhốn nháo.
Chưa từng có người nào dùng phương pháp như vậy lên Thông Thiên Sơn cầu đột phá.
Giữa đám người, một bóng dáng xinh đẹp mặc váy lụa mỏng màu lam nhạt vẫn luôn nhìn chăm chú theo Diệp Viễn, toàn thân thoáng run lên.
Có vài lần nàng lấy hơi muốn nói gì, sau đó lại ngập ngừng.
Một ngàn năm không dài, nhưng với nàng chẳng khác nào bãi bể nương dâu!
Nàng chỉ không ngờ lần nữa gặp Diệp Viễn lại là trong tình huống thế này.
Diệp Viễn bây giờ rõ ràng đã tiến nhập trạng thái ngộ đạo cực kỳ khó có được.
Một khi bị nàng đánh gãy, rất có khả năng sẽ kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Vậy nên nàng không lên tiếng.
Mãi đến khi thấy bóng lưng Diệp Viễn hoàn toàn biến mất ở trong ranh giới Sương Mù, nước mắt đong đầy trong mắt nàng mới lặng lẽ chảy xuôi.
Cũng không biết qua bao lâu, nàng bỗng nhoẻn miệng cười, sáng lạn như hoa nở.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!