Nam Phong Chỉ Nhu lập tức rút kiếm đâm tới, Diệp Viễn lại nhẹ nhàng linh hoạt tránh đi. Bây giờ đừng nói Nam Phong Chỉ Nhu đang nói đùa, cho dù là có toàn lực tấn công, cũng không thế nào đâm trúng Diệp Viễn nữa rồi.
Nam Phong Nhược Tình cười nói: “Được rồi, Chỉ Nhu, Mạc sư huynh còn ở chỗ này đấy, đừng để huynh ấy chê cười! Huống hồ Diệp Viễn nói cũng không sai, dựa theo bối phận để tính, bây giờ ngươi đúng là sư điệt của hắn.”
Nam Phong Chỉ Nhu cũng biết đánh không lại Diệp Viễn, cả giận: “Hừ! Ta mới không thèm làm sư điệt của hắn!”
Đùa giỡn một hồi, Nam Phong Chỉ Nhu chết sống cũng không chịu gọi Diệp Viễn là sư thúc.
Mạc Vân Thiên mở miệng nói: “Được rồi, thời gian không còn sớm, chúng ta lên đường đi.”
Nói xong, Mạc Vân Thiên tiện tay vung lên, một cái phi thuyền cỡ nhỏ xuất hiện ở trước mặt mọi người. Đây là một món Linh khí phi hành, có thể chở khoảng mười người.
Một đoàn người lên phi thuyền, bắt đầu xuất phát về u Vân tông.
Hai ngày sau, phi thuyền đáp xuống một dãy núi linh khí dồi dào.
Nơi này đất thiêng nảy sinh hiền tài, núi non trùng điệp, giống như tiên cảnh nhân gian.
Phi thuyền trực tiếp đáp xuống chân núi, Mạc Vân Thiên thu hồi phi thuyền xong mới nói với mọi người: “Nơi này là Linh Phúc Sơn, cũng là địa phận của tông môn. Không có sự cho phép, đệ tử tông môn không được phi hành trên không trong tông môn, cho nên chúng ta chỉ có thể hạ xuống chỗ này rồi đi bộ lên núi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!