“Cơ bản, một tên nhãi mười mấy tuổi, lại nói với chúng ta cơ bản? Ha ha ha, thật hay đùa vậy?”
“Tiểu oa nhi, ngươi đã học thuộc « Thảo Mộc Điểm Chính » chưa? Lại đến nói cơ bản với chúng ta?”
“Hiện tại ta cảm thấy, Diệp Viễn này chắc chắn là người trộm đan phương, nếu không sẽ không ở nơi này phát ngôn bừa bãi. Mấy lão già chúng ta, cho dù đặt ở toàn bộ Nam Vực, cũng không có người dám nói chúng ta cơ bản không vững chắc đâu.”
Diệp Viễn khoát tay một cái nói:
“Các vị không nên kích động, ta biết các ngươi đều là chuẩn Đan Vương, có người còn là chuẩn Đan Vương cao cấp, đặt ở toàn bộ Nam Vực đều là nhân vật có mặt mũi, nhưng là so với sư phụ của ta, thì đúng là các ngươi còn kém xa, cơ bản cũng quá kém cỏi. Trước tiên nói một chút mấy cái nguyên liệu chủ yếu của Chân Thăng Linh Đan này đi, chúng ta tới làm so sánh.”
Nói đến đây, Diệp Viễn nhìn về phía u Dương Vũ, hỏi: “u Dương đường chủ, trên phương thuốc của các ngươi, Chân Thăng Linh Đan có ba loại nguyên liệu chủ yếu, theo thứ tự là Huyền Giáp Thú Nội Đan, Tử Dạ Thảo và Vân La Quả không sai chứ?”
Mặt u Dương Vũ tối sầm, lại không thèm phản ứng lại Diệp Viễn.
Diệp Viễn cũng không thèm để ý, cười tiếp tục nói: “Ta lại nói một chút ba loại nguyên liệu chủ yếu trong đan phương của ta, theo thứ tự là Huyền Giáp Thú Nội Đan, Tử Dạ Thảo và Bích u Lan.”
“Ha ha, hắn nói dùng Bích u Lan!
Bích u Lan và Tử Dạ Thảo không thế phối hợp sử dụng chính là thường thức, ngươi ngay cả điểm này cũng không biết, còn nói đến cơ bản với chúng ta! Một câu liền lộ rõ ngọn nguồn! Tông chủ, tiểu tử này căn bản chính là thật giả lẫn lộn, đặc biệt đến làm tiêu khiển cho chúng ta!” u Dương Minh cười to nói.
Lần này u Dương Minh đã có kinh nghiệm, không hề nói loại lời trực tiếp phán tử hình nữa.
Lạc Thanh Phong nghe vậy không khỏi nhìn về phía u Dương Vũ, u Dương Vũ khẽ gật đầu, tự nhiên đã chứng minh lời u Dương Minh nói không sai.
Diệp Viễn liếc mắt, trong miệng nhàn nhạt phun ra hai chữ: “Đần độn!”
“Ngươi nói cái gì!” u Dương Minh giận dữ.
“Bằng chừng ấy tuổi rồi, chẳng lẽ còn chưa từng nghe qua một câu gọi là Tin hết sách không bằng sách’? Ngươi nói hai loại dược liệu không thể phối hợp sử dụng, hẳn là trên cái sách nát « Thảo Mộc Tổng Thuật » nói đúng không? ừm, trên đó hẳn là nói, hai loại dược liệu Tử Dạ Thảo và Bích u Lan dùng chung với nhau sẽ sinh ra độc tố, gây ra tổn thương cực lớn cho võ giả, đúng không?”
Đám người tập thể hóa đá.
Bị Vô Biên giới phụng như trân bảo « Thảo Mộc Tổng Thuật », đến trong miệng Diệp Viễn lại thành sách nát.
Có điều Diệp Viễn nói đúng là không sai, trên sách là nói như vậy.
“Hừ! Chẳng lẽ không phải?” Sắc mặt u Dương Minh tái xanh nói.
“Phải cái rắm!” Diệp Viễn trực tiếp mắng trở về, nói: “Sách mà Đan Hoàng viết ra hoàn toàn đúng là rất có giá trị tham khảo, nhưng là các ngươi phải biết, Đan Hoàng ở trên con đường luyện dược, cũng chỉ là mới nhập môn mà thôi! Những thứ bọn họ hiểu rõ, liền nhất định là chính xác sao? Chính xác tuyệt đối là phải tự mình thực hành, chính các ngươi không đi thí nghiệm, không đi nếm thử, chỉ có thể bị người khác đưa vào lạc lối! Đem « Thảo Mộc Tổng Thuật » làm như Thánh Điển, các ngươi vĩnh viễn cũng không vượt qua được người viết sách!”
Bị Diệp Viễn nói trúng tim đen, người đầu óc tỉnh táo không khỏi trầm mặc lại.
Cho tới nay, « Thảo Mộc Tổng Thuật » đều bị luyện dược sư ở Vô Biên giới phụng làm kinh điển, trên cơ bản nó đại biểu cho trình độ tối cao ở Vô Biên giới!
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!