“Ồ? Vậy mà ngươi cũng có nguyên hỏa? Xem ra phúc duyên của ngươi thật sự không cạn! Có điều, luyện đan vẫn nên dùng nguyên hỏa của mình thì tốt hơn, điểm này hẳn là ngươi phải biết chứ?”
Đây là Thiên Phong đang chiếu cố đến mặt mũi của Diệp Viễn, hắn có chút kỳ quái, Diệp Viễn không có khả năng ngay cả điểm thường thức ấy cũng không biết, vì sao còn muốn đưa ra loại yêu cầu này?
Chẳng lẽ nói, nguyên hỏa của Diệp Viễn còn tốt hơn so với mình? Cái này sao có thể? Hắn mới Linh Dịch cảnh, có thể có nguyên hỏa cấp hai đã coi như phúc duyên thâm hậu rồi.
Diệp Viễn cũng không để cho hắn nghi hoặc bao lâu, gật đầu nói: “Đương nhiên đệ tử biết, có điều dùng nguyên hỏa của đệ tử đến luyện chế, hẳn là có thể nắm chắc hơn một chút.”
Diệp Viễn lại lặp lại một lần, trong lòng bàn tay đã nhiều thêm một ngọn lửa.
Thiên Phong nhìn thấy ngọn lửa màu vàng nhạt kia, hít vào một ngụm khí lạnh. Vương Cật ở bên cạnh hiển nhiên cũng nhận ra nguyên hỏa của Diệp Viễn, đầy mắt đều là vẻ hâm mộ!
“Hít… Tịnh Đàn Thánh Hỏa! Cái này… Cái này… Làm sao có thể?” Thiên Phong nói chuyện cũng có chút lắp ba lắp bắp
“Ha ha, lúc ở Học Viện Đan Võ đệ tử từng tham gia Vô Biên thí luyện, trong lúc tình cờ đạt được một chút cơ duyên.” Diệp Viễn hời hợt nói.
Không phải Diệp Viễn muốn khoe khoang, mà là nếu như Thiên Phong dùng nguyên hỏa cấp bốn đến luyện chế, hiển nhiên xác suất thành công sẽ lớn hơn một chút.
Diệp Viễn biết Thiên Phong có nguyên hỏa, nếu như nguyên hỏa của hắn là cấp bốn thì không nói, kết quả là quả nhiên nguyên hỏa của Thiên Phong không tới cấp bốn.
Nếu như Thiên Phong có nguyên hỏa cấp bốn, dùng nguyên hỏa của Diệp Viễn thật đúng là không bằng dùng nguyên hỏa của chính hắn. Thế nhưng là cấp ba nha… Phẩm cấp thật sự là hơi kém một chút, lại càng không cần phải so sánh với loại nguyên hỏa thích hợp để luyện đan như Tịnh Đàn Thánh Hỏa
‘a, •
rồi.
Thiên Phong yếu ớt nhìn Tịnh Đàn Thánh Hỏa trong lòng bàn tay Diệp Viễn cả buổi, mới thở dài một cái nói: “Quả nhiên là người so với người làm người ta tức chết! Năm đó ta liều mạng, mới ở Hóa Hải Cảnh thu được Càn Ngô Chân Hỏa. Ngươi mới Linh Dịch cảnh, lại có thể có được Tịnh Đàn Thánh Hỏa, đây chính là loại nguyên hỏa mà luyện dược sư tha thiết ước mơ đấy!”
Nói xong, Thiên Phong lặng yên thu hồi Càn Ngô Chân Hỏa trong lòng bàn tay, hiển nhiên là không có ý định lấy ra bêu xấu nữa.
Diệp Viễn nhìn chằm chằm vào ánh mắt Thiên Phong, nếu như tâm hắn nảy sinh tham lam mà nói, thì duyên phận giữa Diệp Viễn và u Vân tông cũng chỉ tới đây mà thôi.
May mà Thiên Phong không để cho hắn thất vọng.
Chuyện Diệp Viễn có được Tịnh Đàn Thánh Hỏa, thật ra đã sớm bị Diêu Thiên biết rồi, truyền đến tai Thiên Phong cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn, cho nên Diệp Viễn mới không kiêng kỵ lấy ra.
Trong quy định của u Vân tông, đệ tử đoạt được thiên tài địa bảo ở bên ngoài, tất câ đều thuộc về bản thân người đệ tử đó, người khác không được cưỡng cầu. Nếu là không dùng được, có thể giao cho tông môn để đổi lấy điểm tích lũy.
Nếu như một cái tông môn tùy ý cướp đoạt cơ duyên của đệ tử, không khác nào việc mổ gà lấy trứng, vậy tông môn này cách diệt vong cũng không xa.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!