Cũng may nội tình của u Vân tông thâm hậu, mỗi một thời đại đều có một số thiên tài, có thể thông qua lĩnh ngộ kiếm ý trong cửu Thiên Lộ, hoặc là bằng vào ngộ tính của bản thân, ngạnh sinh sinh đột phá Hồn Hải cảnh.
Thiên Phong chính là một người trong số đó.
Chỉ là muốn lĩnh ngộ hoàn toàn Thanh Cương Tử Dương Kiếm Ý trên cửu Thiên Lộ, lại dường như là chuyện không thể nào.
Nếu kiếm ý dễ lĩnh ngộ như vậy, U Vô Nhai cần gì phải lưu lại công pháp võ kỹ?
Công pháp võ kỹ là thứ thông qua văn tự thuyết minh ra, tương đối dễ hiểu, tất nhiên cũng dễ tu luyện hơn một chút.
Nhưng nếu bàn về tính hoàn chỉnh của kiếm ý, lại là không bằng trực tiếp lĩnh ngộ.
Tu luyện công pháp, vô luận luyện đến loại trình độ nào, đều không thể hoàn toàn lĩnh ngộ chân ý của u Vô Nhai!
Nhưng thông qua một kiếm cuối cùng trên cửu Thiên Lộ kia, lại có thể hoàn toàn nắm giữ chân ý này!
Có điều thứ như chân ý này chỉ có thể hiểu mà không diễn đạt được bằng lời, cho dù Diệp Viễn có hoàn toàn lĩnh ngộ Thanh Cương Tử Dương Kiếm Ý, cũng không cách nào miêu tả ra.
Nếu không Tiêu Kiếm và Lạc Thanh Phong, sớm đã bắt giữ Diệp Viễn, mỗi ngày buộc hắn phải chép lại « Thanh Cương Tử Dương Kiếm Quyết » rồi.
“Mỗi thế hệ làm một chuyện! Trong nhóm hài tử này, quả thực có không ít hạt giống tốt! Chỉ cần bọn hắn trưởng thành, u Vân tông ta nhất định có thể quật khởi một lần nữa! Mà những lão gia hỏa này chúng ta phải làm, chính là cung cấp cho bọn hắn một cái hoàn cảnh có thể trưởng thành!” Lạc Thanh Phong nói.
Tiêu Kiếm gật đầu nói: “Cái này là hiển nhiên!”
Lạc Thanh Phong ánh mắt lại rơi vào trên lôi đài phía xa hỏi: “Thiên Vũ và Diệp Viễn giao đấu, ngươi thấy thế nào?”
Suy nghĩ trở lại thi đấu, Tiêu Kiếm cũng là dễ dàng không ít, cười nói: “Thiên Vũ tuyệt không phải kẻ mặc người chém giết, cho dù thứ mạnh nhất của hắn là kiếm đạo bị phong kín, cũng sẽ không khoanh tay chịu chết.”
Lạc Thanh Phong gật đầu nói:
“Thiên Phong sư thúc có được một đứa cháu ngoan! Hai năm này tiến bộ của hắn nhanh chóng, ngay cả ta cũng mặc cảm! Xem ra hắn lúc trước bên trên cửu Thiên Lộ, thứ lĩnh ngộ được lớn hơn rất nhiều so với ta! Vậy ý của ngươi là… Xem trọng Thiên Vũ rồi?”
Lúc còn trẻ, dù sao Lạc Thanh Phong cũng là đệ nhất thiên tài của U Vân tông lúc ấy, không khác Thiên Vũ và Dịch Vô Cữu bây giờ là mấy.
Có điều, tiến bộ của Thiên Vũ, Lạc Thanh Phong đều nhìn ở trong mắt, so sánh với mình năm đó, Lạc Thanh Phong cũng có chút tự thẹn không bằng rồi.
Tiêu Kiếm lắc đầu nói: “Không! So sánh xuống, ta còn càng xem trọng Diệp Viễn!”
“ồ? Đây là vì sao? Bằng vào hiểu biết của ta về Thiên Vũ, kẻ này hẳn là còn có lá bài tấy khác!”
Tiêu Kiếm lại cười nói: “Rất đơn giản! Diệp Viễn kẻ này, không thể tính toán theo lẽ thường!”
Trận chung kết còn chưa bẳt đầu, lôi đài đã bị vây đến chật như nêm cối.
Trên lôi đài, Thiên Vũ ngồi trên mặt đất, một thanh trường kiếm đặt nằm ngang trên hai đầu gối của hẳn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!