Nhất là trước đó, Diệp Viễn còn làm cho tâm khảm của Thiên Vũ cực kỳ xúc động.
Mỗi một võ giả đều biết tầm quan trọng của việc đi con đường của mình, nhưng đây cũng là một con đường vô cùng khó khăn gian nan, không có mấy người dám đi!
Từ khi sinh ra, con người đều bắt đầu từ bắt chước.
Con đường võ đạo cũng giống như thế, từ bắt chước đạo của người khác, mới đến tìm ra đạo của chính mình.
Nhưng con đường võ đạo lại có chỗ khác biệt, đi đường của chính mình quá khó khăn, một cái không tốt sẽ phí hoài tháng năm, làm trễ nải thời gian tu hành.
Nói như vậy được không bù nối mất!
Thế nhưng nếu không đi con đường của chính mình, thì chẳng mấy chốc sẽ dùng hết tiềm lực, đời này cũng chỉ tới cảnh giới đó mà thôi.
Đây là một vấn đề giữ hay bỏ, nhưng không phải võ giả nào cũng dám hạ quyết định này.
Nếu như Thiên Vũ lựa chọn đi con đường của chính mình, thì trong vòng mấy năm sẽ không có tiến triển, như vậy tất cả ưu thế hiện tại của hẳn sẽ biến mất hầu như không còn!
Đương nhiên, nếu như hắn đi thông con đường đó, tương lai của hắn sẽ càng tiến xa hơn!
Thiên Vũ, là muốn thông qua tràng tỷ đấu này để ra quyết định giữ hay bỏ con đường mà bản thân đang đi!
Mặc dù xem qua mấy trận giao đấu của Diệp Viễn, nhưng muốn chân chính cảm thụ được thực lực của Diệp Viễn, tự nhiên không chân thực bằng tự mình tới giao thủ.
Hắn muốn nhìn một chút, đến cùng Diệp Viễn đi đến một bước kia thì như thê’ nào!
“Diệp Viễn đến rồi!” Trong đám người bỗng nhiên có người kêu lên.
Đám người tự động tách ra một con đường, cho Diệp Viễn đi qua.
Nhìn thấy Thiên Vũ đã đang ngồi trên lôi đài, Diệp Viên cũng sững sờ một chút.
Lúc này Thiên Vũ cũng mở mắt, nhìn Diệp Viễn thản nhiên nói: “Ta biết khi Nguyên Khí cảnh thì ngươi đã xông qua Cửu Thiên Lộ, cho rằng sớm muộn gì ngươi cũng sẽ là kình địch của ta. Chỉ không ngờ, một ngày này tới sớm như
Ạ III
vậy!
Diệp Viễn lại không trả lời thẳng, mà là hỏi: “Thiên Vũ sư huynh tới sớm vậy?”
Thiên Vũ gật đầu nói: “Đã nửa canh giờ rồi. Với ta mà nói trận chiến này vô cùng quan trọng, ta muốn tìm đến đạo của chính mình!”
Diệp Viễn nói: “Đạo tại tâm ta! Bằng vào thiên tư của Thiên Vũ sư huynh, chắc hẳn tìm đến đạo của chính mình, cũng không phải là việc khó.”
Thiên Vũ lắc đầu nói: “Người biết không khó, khó người không biết. Đối với ngươi mà nói có lẽ là vô cùng đơn giản, nhưng không phải mỗi người đều có dũng khí bước ra một bước này!”
Diệp Viễn trùng sinh đã một đoạn thời gian, cũng đã tạm thích ứng với sinh hoạt ở hạ giới. Nhưng tầm mắt hắn cao hơn tất cả mọi người ở đây, vẫn thường xuyên nói những lời không hợp với người và chuyện bên cạnh.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!